Bộ truyện Kim Ngọc Kỳ Ngoại của tác giả Tịch Tịch Lý đã và đang nhận được đánh giá rất tích cực của hầu hết độc giả. Hiện tại truyện đã up đến Chương 8: Bạn Chơi Cùng. Kim Ngọc Kỳ Ngoại. Chương 115. Kim Ngọc Kỳ Ngoại Chương 115: Kéo Tơ Bóc Kén. Chương trước Chương tiếp . Biên tập: Ginny. Thái hậu lần này đến thật sự chỉ đơn giản mang canh đến cho Cố Sâm, nhắc nhở hoàng đế chú ý long thể, đừng vất vả quá độ, gặp Diệp Trọng » Kim Kỳ » Kim Liên Phạm Nguyên - Lời: Trần Minh » Kim Nguyễn » Kim Oanh » Kim Quang » Kinh Châu - Minh Tâm » Ngọc Linh (Nhạc Ngoại, lời Việt) » Ngọc Linh - Đ.C.H » Ngọc Linh - Lời: Lm. Nguyễn Đức Chấn » Ngọc Linh - Ngọc Dụng » Ngọc Oanh Chiều 7/4, tại trụ sở Bộ Ngoại giao, Thứ trưởng Ngoại giao Hà Kim Ngọc đã tiếp Thứ trưởng Ngoại giao Bulgaria Angel Velitchkov, nhân dịp ông tháp tùng. Chủ nhật 16/10/2022 21:45 | Hotline: 0879553979 | [email protected] Phiên bản di động. » Nhạc sỹ: Ngọc Hoàn » Kim Kỳ » Kim Liên Phạm Nguyên - Lời: Trần Minh » Kim Nguyễn » Kim Oanh » Kim Quang Dao Kim (Nhạc Ngoại, lời Việt) » Lm. Dao Kim - Minh Hân » Lm. Dao Kim - Thiên Tân » Lm. Dao Kim - Viết Chung » Lm. Dominic Vay Tiền Nhanh Ggads. 《 金玉其外》 Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里 Chương 13 Luyến Tiếc. Biên tập Ginny. Diệp Trọng Cẩm nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm nhủ có lẽ bản thân đã nghĩ nhiều rồi. Mấy món điểm tâm này đều là những thứ mà ngự thiện phòng thường làm, Cố Sâm ngẫu nhiên cũng dùng một ít, mang theo rồi ban cho thần tử cũng không có gì kỳ lạ. Huống chi… Nếu Cố Sâm có ký ức của đời trước thì cũng không thể nào đoán được y là Tống Ly, y không nên tự mình dọa mình. Người nọ đối xử đặc biệt với y chẳng qua là vì trong người y chảy dòng máu của nhà họ Diệp, là đứa con được Diệp tướng yêu thương nhất, bằng không với tính nết của người nọ, tuyệt đối sẽ không chủ động ôm ấp một đứa bé ba tuổi rồi đùa giỡn như thế này đâu. Dưới Cố Sâm cũng có vài đệ đệ, nhỏ nhất là thất hoàng tử, hiện tại chắc cũng hai tuổi mấy rồi, đời trước Tống Ly luôn theo bên cạnh Cố Sâm nên biết rõ, người nọ rất ghét nước mắt nước mũi của con nít, đừng nói ôm ấp, chạm một cái thôi là đã khó chịu ra mặt rồi. Diệp Nham Bách không khắc nào rời mắt khỏi con trai nhỏ, thấy gương mặt xanh mét của con, lòng đau như đứt từng đoạn ruột, đánh liều cắn môi trộm nghĩ, tội khi quân phạm cũng đã phạm rồi, giờ có thêm tội lừa thái tử điện hạ thì cùng lắm cũng chỉ nhiêu đó mà thôi. Nghĩ thế bèn tiến lên vài bước, khom người cung kính nói “Điện hạ, A Cẩm nhà thần sinh ra đã ốm yếu, phải uống thuốc mỗi ngày, hiện tại, canh giờ này… cũng nên dùng thuốc rồi, điện hạ xem…” Ý trên mặt chữ, thái tử điện hạ mau thả người đi, ngài là thái tử, có quyền có thế thì cũng không thể cản trở không cho con nhà người ta uống thuốc được. Cố Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của bé con trong lòng, nhướng mày hỏi “Vậy ư?” Câu này mười mươi là đợi Diệp Trọng Cẩm trả lời. Diệp Trọng Cẩm biết ông cha đang giải vây cho mình, vội gật đầu hùa theo “A Cẩm phải uống thuốc.” Cố Sâm cười nhạt một tiếng. Trong tướng phủ an bài không ít thám tử, Diệp nhị công tử mỗi ngày uống thuốc giờ nào, dùng loại thuốc nào, phân lượng bao nhiêu hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. A Ly trước đây nhu thuận như vậy, không ngờ lại bị tướng phủ nuôi thành một nhóc tinh ranh không thật thà thế này. Trông thấy khóe môi người nọ câu lên nụ cười không quá rõ, mặt Diệp Trọng Cẩm tái mét, sợ hãi như thủy triều cuồn cuộn đánh úp vào tim, quả nhiên ngay sau đó đã nghe người nọ lên tiếng “Nếu vậy, mau đem thuốc lên đây, cô đút ngươi.” Lệnh vừa ban ra, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Trọng Cẩm nhăn tít lại, trông rất tủi thân, thừa dịp Cố Sâm không để ý lén quay đầu trừng người phụ thân không đáng tin của mình một cái, thừa tướng đại nhân cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn con trai nữa, khóc không thành tiếng oán thầm trong bụng, chuyện ra cớ sự như vầy cũng không phải là lỗi của cha mà. Biết đã không còn trông cậy được vào ông cha nhà mình, Diệp Trọng Cẩm tiu nghỉu giơ nắm tay nhỏ nắm lấy vạt áo Cố Sâm, giọng điệu khẩn cầu “A Cẩm không muốn uống thuốc đâu…” Ma ma vừa cho uống một chén bự rồi, giờ mà còn uống nữa thì xong đời thật đó. Cố Sâm lặng lẽ buông mi che đi ý cười không nén được hiện lên trong mắt, trở tay nắm lấy bàn tay nho nhỏ của y, bàn tay vừa mềm vừa mịn hệt như cái bánh màn thầu vừa ra khỏi lồng hấp, nếu không phải đang có người ngoài ở đây, hắn thật muốn cắn thử một phát xem hương vị có như trong tưởng tượng của mình không. “Mới vừa bảo uống, nháy mắt lại nói không muốn uống, A Cẩm đang đùa giỡn cô sao?” Diệp Trọng Cẩm rùng mình một cái, bắt đầu mếu máo ra mặt, muốn khóc hai ba tiếng để lãng đi đề tài xấu hổ này, song gắng gượng cả nửa ngày cũng không rặn ra được nửa giọt nước mắt, cho nên mới nói, quật cường quá cũng không phải là chuyện tốt. Cố Sâm thấy nhóc con ảo não rủ đầu, khóe môi dần dãn ra “Thôi bỏ đi, cô thấy khí sắc của A Cẩm không tệ, trốn một lần hẳn sẽ không có việc gì.” Diệp Trọng Câm dùng nắm tay tròn vo xoa xoa khóe mắt không có nước, mềm mại nói “Tạ ơn thái tử điện hạ.” Nhìn bé con như đang nức nở, thanh âm non nớt run run, còn dùng bàn tay như cái bánh màn thầu dụi mắt, hai cánh môi mím lại, khiến cho người ta bất giác muốn ôm vào lòng cưng nựng dỗ dành, nào nỡ để y chịu nửa phần ấm ức. Nếu nói đời trước Tống Ly là đóa hoa được nâng trong lòng bàn tay hắn, mỗi một sợi tơ nhụy đều đượm đẫm hương thơm, thì bé con trong lòng lại như ngọc thạch chưa mài dũa, thuần khiết tự nhiên, ngập trong linh khí. Cố Sâm xưa nay làm việc luôn quả quyết, vậy mà lúc này lại do dự đắn đo, trước khi đến đây hắn đã nghĩ phải nắm chặt “Diệp Trọng Cẩm” trong tay, hệt như kiếp trước đã từng giữ Tống Ly bên cạnh, nhưng hiện tại lòng hắn chẳng hiểu sao lại trỗi lên nỗi luyến tiếc trước sự ngây thơ thuần khiết ấy mất rồi. Đông cung suy cho cùng chẳng thể so bì với tướng phủ giản đơn sạch sẽ. . Cố Sâm không nán lại quá lâu, đùa giỡn với Diệp Trọng Cẩm thêm một lúc rồi dẫn thị vệ quay về. Ra tới cửa đúng lúc gặp Diệp Trọng Huy vừa trở về, hai người sớm đã biết nhau, Diệp Trọng Huy nhìn thấy điện hạ của Đông cung thì vội vàng hành lễ, Cố Sâm híp mắt đánh giá Diệp đại công tử một lúc rồi hờ hững nói “Không cần đa lễ.” Diệp Trọng Huy nhìn theo bóng lưng thái tử, lòng ngờ vực không thôi, thái tử điện hạ dường như không quá thích mình, nhưng mà vì sao mới được? Tương tự, ông cha thừa tướng đại nhân của Diệp đại công tử cũng đang vô cùng sầu não. Diệp Nham Bách vẫn tưởng Cố Sâm lần này đến vì Diệp Trọng Huy, muốn gặp A Cẩm chẳng qua là thuận tiện, ai mà tin được thái tử vậy mà chơi đùa với A Cẩm cả buổi trời, rốt cuộc trong đầu cái vị điện hạ này đang suy tính điều chi vậy? An Thị ngược lại không hề bận lòng, vừa đút cơm cho Diệp Trọng Cẩm vừa vui vẻ nói “Thiếp thấy lão gia lo nghĩ nhiều rồi, thái tử điện hạ nếu đã gọi lão gia một tiếng thái phó, tất sẽ tuân thủ đạo lý tôn sư trọng đạo, lão gia xin nghỉ mấy ngày không thượng triều, thái tử thân là học trò, đến thăm thầy của mình vốn là chuyện hợp tình hợp lý. Về phần A Cẩm ấy à…” Nàng cười cười véo chóp mũi Diệp Trọng Cẩm “Thái tử điện hạ đang tuổi ham thích mới lạ, A Cẩm nhà chúng ta lại chọc người yêu thích như vậy, thái tử đặc biệt quan tâm cũng không lạ, chính lão gia chẳng phải cũng thế ư? Mỗi lần ôm A Cẩm đều luyến tiếc không nỡ buông tay.” “… A Cẩm là con của ta, sao có thể so được.” Diệp Nham Bách bị phu nhân trêu cũng hơi xấu hổ, ngẫm lại, cho dù thái tử có mưu tính gì thì cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi, có lẽ ông thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi. Diệp Trọng Cẩm im lặng nãy giờ đột nhiên thò tay chỉ một cái bánh ngọt trên bàn, giọng ngọt như mật “A Cẩm muốn ăn cái này.” Vì thế, chú ý của hai vợ chồng lập tức chuyển hết lên người con trai nhỏ, còn tâm tư sâu xa gì đó của thái tử đều quẳng ra sau đầu không thèm nghĩ nữa. Diệp Trọng Huy bước vào, đưa túi sách cho Lưu quản gia rồi đi đến bàn ăn “Phụ thân mẫu thân, con vừa gặp thái tử trước cổng, thái tử đến thăm phụ thân sao?” Diệp Nham Bách nhíu mày “Chuyện của người lớn, chớ có hỏi nhiều.” Diệp Trọng Huy rất muốn phản bác cái vị thái tử kia cũng là con nít chứ hơn gì con đâu, tại sao con không được hỏi, nhưng hắn cũng tự hiểu, muốn cùng phụ thân đại nhân nhà mình nói lý là chuyện vĩnh viễn không có kết quả, bèn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh đệ đệ của mình, nhấc muôi bằng bạch ngọc xúc một mẩu bánh ngọt, quay sang Diệp Trọng Cẩm “A Cẩm, ca ca cho đệ ăn bánh…” Diệp Trọng Cẩm mới húp một muỗng canh lập tức phun hết ra ngoài, y ước chừng dáng vẻ vô tội của Diệp Trọng Huy, thấy thằng ca ca này nhìn sao cũng có cảm giác thiếu đòn là thế nào vậy nhỉ? . Ngồi trong mã xa trên đường hồi cung, Cố Sâm nhắm lại hai mắt rơi vào trầm tư. Đời trước trước khi A Ly tiến cung tên là Tống Tam Bảo, chuyện này hắn rõ hơn ai hết, Tống Ly từng nói, sở dĩ y đặt cho mình cái tên “Ly” vì y đã sớm lĩnh ngộ được, người với người rồi sẽ có lúc chia ly, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Khi người hắn phái đi điều tra về báo lại, Tống Tam Bảo đã chết, Cố Sâm không tin, bởi con tim hắn vẫn đều đều nảy lên trong lòng ngực, lý trí của hắn vẫn còn đó, khác hẳn thời điểm khi nghe tin Tống Ly chết ở đời trước, hắn tin vào trực giác trước sau như một của mình. Đến khi, hắn phát hiện ngày Tống Tam Bảo chết bất đắc kỳ tử lại trùng với ngày Diệp gia nhị công tử ra đời, người vốn nên sống tiếp đã chết ngoài ý muốn, mà kẻ vốn phải chết non thì vẫn sống sờ sờ, hai chuyện này nhất định có liên hệ. Diệp Nham Bách là người đặt chữ hiếu làm đầu, một đứa bé chưa chào đời đương nhiên không thể so với người cha đáng kính của mình, đứa bé đó tuyệt đối không được phép tồn tại trên đời, sau chuyện này hoàng tộc sẽ không còn mặt mũi tứ hôn lần thứ ba. Vậy mà Diệp nhị công tử vẫn kiên trì sống sót đến tận lúc này, nếu là đời trước Cố Sâm không tin mấy chuyện tá thi hoàn hồn, nhưng hiện bản thân mình là một minh chứng sống điển hình, cho nên có một cách giải thích. — Tống Ly của hắn trở thành tiểu công tử của tướng phủ. “Diệp trong thụ diệp, Trọng trong Trùng Dương, Cẩm trong bạch cẩm…” Nhóc kia đã nói như thế. Hắn nhớ đời trước có một quan viên tên là Lý Trọng, năm đó trình chiết tử vào kinh báo cáo công tác, hắn nói Trọng trong tên người này là “Ân trọng như núi”, A Ly lại khăng khăng là Trọng trong “Trùng Dương”, hai người cũng vì chuyện này mà ầm ĩ nửa ngày. [*] Tống Ly sinh vào ngày Trùng Dương, từ nhỏ y đã rất mẫn cảm với từ này, thậm chí còn một mực cố chấp, y xuất thân cơ hàn, sinh ra vào một ngày không phải ngày thường đối với y mà nói là một chuyện rất đặc biệt, vì vậy y luôn ghi tạc trong lòng. Nếu lúc trước hắn còn chưa dám khẳng định chắc chắn, thì hôm nay sau khi nghe được đáp án ấy, mọi khúc mắc trong lòng đều tan biến. Mã xa hoa quý chầm chậm lăn bánh tiến vào cửa cung, Cố Sâm vén màn che huyền sắc trên xe, tránh bả vao đang chực đỡ của cung nhân, tự mình nhảy xuống. Cách đó không xa có một đám trẻ chừng đâu trên dưới mười tuổi, ở giữa là một thiếu niên mặc hoa phục sắc vàng rực rỡ, hông đeo ngọc bội hoàng tử, mặt mày tương tự Cố Sâm vài phần, có điều thần sắc kiêu căng hơn nhiều. Tam hoàng tử Cố Hiền không biết là đúng dịp đi qua hay đứng chờ đã lâu, thấy thế cười giễu “Thái tử điện hạ thật là một người nhân từ độ lượng, chỉ là một cung nhân thấp hèn thôi mà, tiếc rằng phụ hoàng không có ở đây, làm vậy cũng không có ai xem.” Cố Sâm không buồn nhìn hắn, sải bước đi thẳng. Cố Hiền đuổi theo phía sau, nhỏ giọng nói “Nghe nói thái tử điện hạ hôm nay đến tướng phủ thăm bệnh, sao không nói với hoàng huynh một tiếng, hai ta cùng đến thăm thái phó, hoàng gia chúng ta dẫu sao cũng rất trọng lễ kia mà.” Cố Sâm lạnh nhạt nói “Nhiều người không hợp để dưỡng bệnh.” Cố Hiền nghẹn họng, trân trân nhìn theo bóng lưng Cố Sâm dần bỏ xa mình. Một thiếu niên bạch y hoa lệ đến gần khuyên nhủ “Thái tử điện hạ xưa nay luôn là cái dạng như vậy, tam điện hạ đấu võ mồm với hắn làm chi cho mệt, huống chi Diệp tướng không phải là người dễ mua chuộc lấy lòng, thái tử có bước qua cánh cổng tướng phủ cũng chưa chắc thu được chỗ tốt.” “Ngu xuẩn! Hắn trước đuổi Vương Tư Tề, sau lấy lòng Diệp tướng, ngươi nói là vì cái gì?” Thiếu niên nhíu mày “Chẳng lẽ là vì Diệp Trọng Huy? Vương Tư Tề là người do chúng ta sắp xếp vào, giờ lại bị đuổi khỏi Đông cung, nếu Diệp Trọng Huy trở thành thư đồng của thái tử thì mai này rất khó hành sự, đám mọt sách nhà họ Diệp ghét nhất là hối lộ, thần nghe cha nói, tộc nhà họ Diệp là một lũ đầu gỗ, cứng mềm đều không ăn.” Cố Hiền quay đầu bất mãn trừng thiếu niên, chậc lưỡi “Mạc Hoài An ơi là Mạc Hoài An, ngươi nên cảm kích mình tốt số, sinh ra đã là trưởng tử của Mạc gia, nếu không, với đầu óc này của ngươi, Việt Quốc Công phủ há đến phiên người như ngươi thừa kế.” Nói xong phất tay áo bỏ đi. Đám người phía sau thừa dịp to nhỏ nghị luận “Nghe nói lão nhị Mạc gia đã trúng tuyển vào Thái An thư viện rồi, người ta tuy chỉ là thứ tử, nhưng sau này chắc chắn không thua kém ai đâu.” “Lỗi do hắn không biết chọn chỗ để đầu thai, nếu mà quăng vào trong bụng Quốc Công phu nhân thì tốt rồi, với tài trí của hắn há có thể thua kém? Đáng tiếc, đáng tiếc.” Sắc mặt Mạc Hoài An xanh mét, tiếng cười nhạo phía sau như đâm vào tai gã, hai nắm tay siết chặt. Cố Sâm về đến Đông cung, cung nhân lập tức bẩm báo “Ngũ điện hạ chờ chủ tử đã lâu.” Lạnh lẽo trên mặt Cố Sâm vơi đi, gật đầu vẫy lui hạ nhân rồi đi vào trong điện, bắt gặp đứa bé kia đang nằm sấp trên thư án của thái tử ngủ ngon lành. “Tiểu Ngũ.” Cố Sâm khẽ gọi, “Đừng ngủ trong này, cẩn thận cảm lạnh.” Ngũ hoàng tử Cố Du mơ màng mở mắt, vừa thấy Cố Sâm, hai mắt lập tức lóe sáng “Hoàng huynh về rồi, hoàng huynh về rồi.” Cố Sâm gật đầu, cởi áo choàng đặt xuống bên cạnh “Có việc gì sao?” Cố Du gãi đầu, ngũ hoàng tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo đã sơ hiện phong hoa, cực kỳ giống mẫu phi y khi còn trẻ, ngập ngừng nói “Có… nhưng mà quên mất rồi.” Đứa bé này xưa nay vẫn luôn lơ mơ như vậy, thật không biết phải làm sao, hắn chỉ cười cho qua “Vậy đệ ăn điểm tâm trước đi, từ từ nhớ cũng được.” Cố Du gật đầu “Dạ.” Cố Sâm ngồi vào bàn lật bừa một trang sách, nhưng một chữ cũng không đọc vào, văn tự trong sách in vào mắt khi thì biến thành khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Tống Ly đời trước, khi lại là A Cẩm ngây thơ thuần khiết của đời này, Cố Sâm chán nản ném sách xuống bàn, do dự một lúc lại cầm bút lên, chấm qua nghiên mực rồi hạ xuống nền giấy trắng. Cố Du không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, nhìn chòng chọc bức tranh, đột nhiên chỉ vào thiếu niên tuyệt sắc trong tranh, nói “Ca ca xinh đẹp này tiểu Ngũ đã gặp rồi.” Cố Sâm bất đắc dĩ đáp “Đệ nhận lầm rồi.” Tiểu Ngũ sao có thể gặp A Ly được. Cố Du lại nói “Thật đó, ở trong mộng của đệ… Đúng rồi, tiểu Ngũ khi nãy muốn kể với huynh một chuyện, tối qua đệ mơ một giấc mơ, trong mơ có người rất tốt với đệ… không đúng không đúng, người đó xấu lắm, toàn chọc đệ khóc thôi…” Thần sắc Cố Sâm lắng lại “Vậy nếu cho đệ lựa chọn, đệ còn muốn gặp lại người đó nữa không?” Cố Du do dự khó xử một lúc lâu rồi lắc đầu, nói rằng không biết. Cố Sâm thở dài “Chỉ là mơ thôi, không phải hiện thực, tiểu Ngũ đừng để trong lòng.” Cố Du ngoan ngoãn gật đầu, Cố Sâm lại không có nửa phần thoải mái, đời trước người hắn có lỗi nhiều nhất là Tống Ly, thứ hai người đệ đệ này. Đời này hắn chỉ mong hai người bọn họ bình an vui vẻ đi hết một đời. =========== [*] Giải thích thêm chỗ này một chút. Tiết Trùng Dương ngày 9/9, do trùng lặp 2 số 9 nên người ta còn gọi là Trùng Cửu. Tên của Diệp Trọng Cẩm là 叶重锦, chữ Trọng – 重 [zhòng] có nghĩa là Trọng trong trọng lượng, chỉ nặng nhẹ, coi trọng… Còn cách đọc 重 [chóng] là trùng trong trùng lặp, lặp lại. Như tên của nhân vật Lý Trọng 李重, ngoài họ Lý thì tên chỉ độc một chữ, hai bạn bèn cãi nhau xem tên của bạn họ Lý này là nặng nhẹ hay trùng lặp. Hết chương 13. 《 金玉其外》 Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里 Chương 83 Lần Đầu Gặp Gỡ. Biên tập Ginny. Trong xe rơi vào khoảng lặng, hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau kiểu gì cũng thấy hơi quái quái. Hồi lâu, Mạc Hoài Hiên lên tiếng phá vỡ im lặng “Có đôi lời, thần không biết có nên nói hay không.” Cố Sâm đặt chung trà xuống trản, khép lại hai mắt, cười khẽ “Tử Phong hà tất làm bộ làm tịch trước mặt trẫm, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.” Mạc Hoài Hiên đắn đo một lúc mới chậm chạp cất lời “Bây giờ ngẫm lại, bệ hạ quả thật quá thuận lợi rồi, thử nghĩ, Lục điện hạ cùng tuổi với Diệp Trọng Cẩm, chỉ sinh sau Diệp Trọng Cẩm một tháng, nếu lúc trước Tống công tử chiếm thân thể của Lục điện hạ, hiện tại không biết tình trạng sẽ hỗn loạn đến mức nào, tạm thời không nói đến quyết tâm của bệ hạ, thì bên phía Tống công tử chắc chắn là một cửa ải khó nhằn.” Cố Sâm vẫn nhắm mắt dưỡng thần, yết hầu phát ra một tiếng hừ nho nhỏ. Nào chỉ là cửa ải khó khăn, còn là một rãnh trời khó mà vượt qua. Mạc Hoài Hiên lại nói “Chung cuộc đến cả ông trời cũng đứng về phía bệ hạ, Tống công tử sinh ra ở Diệp gia, một có thể chặt đứt tâm tư của Diệp Hằng Chi, hai là chặt đứt toàn bộ vọng tưởng của Tống công tử, đây chẳng phải là một hòn đá ném hai con chim ư?” Cố Sâm ban đầu còn cảm thấy lời Mạc Hoài Hiên phân tích rất hợp lý, vừa nghe đến vế sau thì nhận ra có gì đó là lạ, hắn hỏi “Ngươi nói vọng tưởng của A Ly, là ý gì?” Mạc Hoài Hiên ra vẻ trù trừ, lưỡng lự đáp “Lẽ nào bệ hạ chưa từng phát hiện đời trước Tống công tử rất để ý Diệp Hằng Chi sao? Đối đãi với Diệp Hằng Chi cũng khác biệt so với kẻ khác.” Cố Sâm cuối cùng cũng mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Mạc Hoài Hiên, hàm răng nghiến đến phát đau “Nói cho rõ ràng.” “Bệ hạ cũng biết, tháng ba hằng năm, vào dịp tơ liễu trải khắp kinh thành, bên Minh Nguyệt hồ sẽ tổ chức một hội thi văn, phần lớn văn nhân học sĩ trong kinh đều tham gia, ngay cả mấy vị lão tiên sinh danh vọng cực cao cũng ra mặt. Đời trước tiên hoàng ra đi sớm, Diệp Hằng Chi khi ấy chưa nhập sĩ, vẫn là một học trò áo vải, hiển nhiên cũng tham gia hội thi văn này.” “Chuyện này thì có liên quan gì tới A Ly?” Mạc Hoài Hiên không nhanh không chậm kể lại “Có một lần, hình như là vào năm Hoàn Nguyên đế thứ nhất, Diệp Hằng Chi trong hội thi bảy bước thành thơ, chính là áng “Xuân Phú” mà sau đó được thiên hạ hết lời truyền tụng. Thần tuy am hiểu đùa bỡn quyền mưu, nhưng nghiên cứu học thuật xét đến cùng không thể so với Diệp Hằng Chi, lần đó thần chỉ đứng thứ hai, trong lúc nhàn rỗi lơ đễnh nhìn xuống dưới đài, khéo sao lại trông thấy Tống công tử đứng giữa đám người.” Nắm tay giấu dưới ống tay áo của Cố Sâm siết đến chết lặng, nhưng gương mặt từ đầu chí cuối vẫn ung dung không gợn sóng “Thì sao? A Ly thích náo nhiệt, có lẽ trùng hợp đi ngang qua.” “Đó là đương nhiên, chẳng qua dung mạo Tống công tử quá xuất chúng, muốn người ta bỏ qua là chuyện rất khó lòng, thần cũng không tự chủ nhìn Tống công tử lâu hơn một chút, mà Tống công tử lúc đó, lại đang chuyên chú nhìn Diệp Hằng Chi thoải mái vung bút hành văn trên đài, thần thái trong mắt… thật không biết nên diễn tả thế nào…” Hắn ngừng lại một chốc, cố ý nói thêm “Bệ hạ cũng biết, Tống công tử xưa nay kiêu căng thành tính, ai cũng không đặt vào mắt, cứ như vạn vật đều hèn mọn như nhau, nay bỗng nhiên lộ ra thần sắc khát khao mong mỏi như thế, thần còn ngỡ rằng mình hoa mắt nhầm người.” Cố Sâm lạnh giọng ngắt ngang “Đủ rồi.” Thấy sắc mặt Cố Sâm âm trầm, buồn phiền mới rồi vừa nhen nhóm trong lòng Mạc Hoài Hiên tiêu tan sạch sẽ, cười cười một tiếng rồi biết điều ngậm miệng kịp thời. Phiến môi mỏng của Cố Sâm chậm rãi nhấc lên, nhẹ nhàng phun ra một câu “Du nhi cũng đến tuổi lập phi rồi.” Mạc Hoài Hiên tức thì nghẹt thở. “Tiên hoàng di chỉ, để Du nhi làm con thừa tự của hoàng thúc, Thành vương không có con nối dòng, toàn bộ gia sản đều trông cậy vào Du nhi, Thành vương và vương phi chắc hẳn sẽ chọn cho Du nhi một thê tử hiền huệ, mai này có thể giúp Du nhi lo liệu gia nghiệp, nối dõi tông đường, Mạc khanh, trẫm nói…” Lời chưa dứt, Mạc Hoài Hiên đã vén rèm xe nhảy phịch xuống. “Thần có việc gấp, xin được cáo lui trước.” . Phúc Ninh Viện. Diệp Trọng Cẩm để chân trần bước đến cạnh cửa sổ, khép lại cánh cửa gỗ hoàng hoa lê, xong hết mới suy yếu ngã lưng vào vách tường lạnh lẽo, run rẩy vén lên y phục mỏng manh trên người, nhìn xuống lồng ngực trắng nõn của mình, nơi mà khi nãy bị người nọ chạm qua vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng như thiêu như đốt. Y cắn môi, run run nhấc lên đầu ngón tay, khát khao muốn xoa hai điểm hồng anh sừng sững trên ngực, nhưng chưa chạm xuống thì cả người như đụng phải nước sôi, vội vã rụt tay về, hấp tấp chỉnh trang lại vạt áo. Đúng là điên thật rồi, vẫn cứ bị hắn nắm mũi dắt đi. Khuôn mặt Diệp Trọng Cẩm đỏ bừng, trong ngực lại hừng hực bốc lên một loại cảm giác xa lạ, khiến cho y không cách nào tỉnh táo để tự hỏi. Y ảo não đi đến cạnh bàn, lục lọi tìm trong đống sách đặt sẵn, cuối cùng cầm lên một quyển Kinh Phật, hy vọng cách này có thể giúp y thoát khỏi mớ suy nghĩ điên cuồng thiêu đốt trong đầu. Diệp Trọng Huy đẩy cửa bước vào, thu vào mắt là một thiếu niên chỉ mặc một lớp cẩm sam mỏng manh không che đậy được hết thân thể tuyết trắng, bóng lưng thon gầy hơi khom về trước vẽ ra một đường cong duyên dáng dụ người, đôi chân trần dẫm lên tấm thảm lông cừu dưới sàn, đầu ngón chân nghịch ngợm cọ qua cọ lại lớp lông mềm mượt, khiến cho người ta nảy sinh dục vọng muốn bắt lấy nắm giữ trong tay, thậm chí là nhét vào trong ngực. Ánh mắt Diệp Trọng Huy lóe lên tình tự phức tạp, song rất nhanh đã bị hắn áp chế lại, tất cả cũng chỉ trong nháy mắt, lại trở về dáng vẻ đại ca từ ái hằng ngày. Hắn bình tĩnh bước vào, nhặt lên đôi hài bị vứt dưới chân bàn, ngồi xổm xuống, vừa mang lại hài cho Diệp Trọng Cẩm vừa nói “Sao mặc ít như vậy, còn để chân trần nữa, không sợ nhiễm lạnh rồi sinh bệnh sao?” “Ca ca, bên ngoài mặt trời đang hun khô người, nào dễ dàng cảm lạnh như vậy.” Diệp Trọng Huy nói “Tùy tiện quá không tốt.” Thấy đệ đệ chớp mắt nhìn mình, trong mắt là giảo hoạt vẫn hằng quen thuộc, còn nhoẻn miệng nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, ngực Diệp Trọng Huy như bị thứ gì kiềm hãm, chẳng còn tâm tư đâu mà truy cứu nữa. Cuối cùng rồi cũng có một ngày, nụ cười này, cả dáng vẻ thân thiết này, không còn thuộc về mình nữa, mà toàn bộ thuộc về một người khác. Ý nghĩ bất chợt nảy sinh khiến cho gương mặt Diệp Trọng Huy nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Diệp Trọng Cẩm nhấc cổ tay lên, xoay xoay đầu bút trong tay “Ca ca gặp phải chuyện gì không vui sao?” “…” Không nghe được đáp án, y buông bút xuống, tự mình tiếp lời “Còn chưa hỏi ca ca, mấy ngày rồi A Cẩm không gặp ca ca, có phải Hàn Lâm Viện xảy ra chuyện gì không?” “Không phải chuyện quan trọng gì.” Diệp Trọng Cẩm áp sát mặt hắn, như muốn nhìn xem ca ca mình nói thật hay chỉ là qua loa lấy lệ, Diệp Trọng Huy buông mắt, mặc y quan sát. Bỗng nhiên, hai mắt hắn chạm phải một thứ, bởi vì thiếu niên cúi người nên cổ áo vô tình lộ ra da thịt trắng ngần, mà bên trên xương quai xanh tinh xảo ấy, có một vết cắn cực kỳ bắt mắt. Hắn chộp lấy cổ tay Diệp Trọng Cẩm, trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, nhìn chằm chằm vào dấu vết cực kỳ nhức nhối. Diệp Trọng Cẩm nhận ra bất thường, theo tầm mắt hắn nhìn xuống. Trên da thịt trắng nõn nổi lên một đóa hồng mai diễm lệ, là một loại hình ảnh vừa mị diễm lại vừa hoang đường. Chí ít, ở trong mắt ca ca y, loại chuyện này mười phần hoang đường. Cho dù y khéo ăn khéo nói cỡ nào thì hiện tại cũng không thể đẩy đưa cho qua chuyện được, sau cùng đành nhíu mày nói “Ca ca, huynh làm đau ta.” Diệp Trọng Huy vẫn không buông ra, siết chặt cổ tay y, thanh âm phát ra cực lạnh “Bệ hạ làm?” Hỏi cũng bằng thừa, ngoại trừ vị cửu ngũ chí tôn ấy thì còn ai dám động tới một sợi tóc của đệ đệ Diệp Trọng Huy. Diệp Trọng Cẩm rơi vào quẫn bách, y quẫn bách không phải vì bị Cố Sâm để lại dấu vết trên thân thể, mà vì ánh mắt của ca ca y đang nhìn y lúc này, lạnh như nước tuyết vừa tan, còn mang theo hàm xúc dò xét như đã nhìn thấu mọi chuyện, khiến cho y cảm thấy xấu hổ không biết phải đối mặt thế nào. Rõ ràng không phải là chuyện tội không thể tha, nhưng bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, y không biết nên nói gì cho phải. Mi mắt Diệp Trọng Cẩm run rẩy, nhỏ giọng lầm bầm “Ca ca, buông ta ra đã.” Y giãy dụa mấy cái, sức lực của Diệp Trọng Huy lớn hơn y nhiều, cổ tay như bị xiềng xích khóa lại, không thể nào giãy thoát, đồng thời y cũng thấy được, trong mắt ca ca lóe lên thần sắc gì đó rất xa lạ. Diệp Trọng Cẩm cắn môi, đơn giản ăn ngay nói thật “Là ngài ấy, ngoài ngài ấy ra thì còn có thể là ai, cắn một cái thôi mà, ca ca cần gì khiến A Cẩm khó chịu như vậy.” Diệp Trọng Huy hỏi “Hắn còn làm gì nữa?” “…” Diệp Trọng Cẩm sững người, lập tức mở ra tầm nhìn mới, y hình như vừa phát hiện được gì đó, ca ca mình tuổi tác cũng không nhỏ, cần gì phải ưỡm ờ giấu giếm, vì thế ngay thẳng đáp “Ngài ấy còn hôn ta nữa.” Nói xong, dùng một tay còn được tự do chạm lên môi mình, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng niết qua phiến môi đỏ mọng, xúc cảm ôn nhu khi nãy người nọ nhẹ nhàng cắn mút dường như vẫn còn hiện hữu chưa tan. Y bĩu môi nói “Vẫn còn đau, ca ca nhìn thử xem, có phải sưng rồi không?” Đôi môi trơn bóng như cánh anh đào tắm dưới sương mai, diễm lệ như vậy, chói mắt như vậy, gân xanh trên thái dương Diệp Trọng Huy nảy lên, hắn nhắm mắt, buông tay y ra. Diệp Trọng Cẩm thừa biết hắn không chịu nổi, một Diệp Hằng Chi thanh tâm quả dục, ngay cả chuyện tình dục thông thường cũng còn ngại bẩn, mình bây giờ ở trong mắt ca ca, có lẽ đã xếp chung một giuộc với loại người trơ trẽn không biết xấu hổ rồi. Nghĩ đến đó, lòng y càng phiền muộn, xoa bóp cổ tay đỏ bừng, giọng nói thốt ra lại như trêu tức “Đều là nam nhân với nhau, cần gì phải cứng nhắc tuân theo nam nữ đại phòng. Nếu ca ca muốn cáo trạng với cha mẹ thì cứ làm, dù sao trước giờ ta cáo trạng ca ca không ít, ca ca cuối cùng đã có cơ hội trở mình rồi đó.” Diệp Trọng Huy cắn răng nói “Cáo trạng? Để phụ thân phạt đệ quỳ từ đường sao?” “Nếu có thể khiến ca ca hết giận, quỳ thì quỳ.” Diệp Trọng Cẩm cố tình đến trước mặt hắn, mặt đầy ngạo mạn, nở nụ cười phách lối “Hơn nữa, nếu phụ thân thật sự phạt ta, người đầu tiên đau lòng cũng là ca ca thôi.” Diệp Trọng Huy im lặng nhìn y một lúc thật lâu, thiếu niên trước mắt hắn không khác gì một con mèo kiêu căng, hung dữ giơ vuốt cào cấu người khác, xong chuyện rồi thì liếm liếm móng vuốt, quẩy đuôi bày ra tư thế vừa ngạo mạn lại vừa vô tội, chẳng ai có thể bắt bẻ được y. Hắn dời mắt “Không sai, nếu toại ý đệ, ta không cam lòng, nếu không toại ý đệ, đệ không vui, cuối cùng người đau lòng vẫn là ta. Nói tới nói lui, ta không có cách nào làm khó được đệ.” “Ca ca…” Diệp Trọng Huy khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, giúp y chỉnh lại vạt áo, nhỏ giọng dặn dò “Đừng để người ngoài nhìn thấy.” Nói xong, chăm chú nhìn y một lúc thật lâu, sau cùng quay lưng cất bước. Diệp Trọng Cẩm nhìn cánh cửa lớn từ từ khép lại, như chợt nghĩ tới điều gì, y bước vội đến trước cửa sổ, đẩy ra cánh cửa gỗ khắc hoa, vừa vặn kịp trông thấy thân ảnh xa dần của Diệp Trọng Huy. Trong đình viện trải dài màu trúc biếc, ca ca y giống như bước ra từ bức tranh thủy mặc, thanh nhã xuất trần như vậy, nổi bật giữa rừng trúc bạt ngàn. Đời trước cũng thế, đời này cũng vậy, ca ca luôn tạo cho y cảm giác băng sơn lãnh ngọc, không được phép tồn tại một chút khinh nhờn nào. Nhưng y thì sao, ở trong mắt ca ca, phỏng chừng y cho tới bây giờ đều không phải là người tốt lành gì. Khi xé mở lớp ngụy trang Diệp Trọng Cẩm xuống, bày ra bản tính chân thật của mình, chắc hẳn đã khiến cho người ca ca này của y phản cảm, chán ghét, thậm chí không muốn nhìn lâu thêm một khắc nào. Dù sao, Tống Ly vốn là một tục nhân. . Năm Hoàn Nguyên đế thứ nhất, tiết xuân tháng ba, Tống Ly được mời đến tham gia một hội thi văn, y vốn đã chán ngấy mấy thứ tâm tình ưu tư không ốm mà khóc than trong văn vẻ từ lâu, nhưng nhìn miếng băng ngọc tâm hồ vừa được hiếu kính, miễn cưỡng đến tham gia náo nhiệt một chút cũng không tệ. Hôm đó người rất đông, náo nhiệt không kém gì lễ tết hội chùa, hơn mười thị vệ mặc hường phục lẫn trong đám người theo hộ tống y, dòng người quá đông, y không cách gì nhìn rõ quang cảnh trên đài. Chung quanh rôm rả tiếng đàm luận đầy hào hứng, nghe nói có rất nhiều danh dĩ từ Giang Nam và Tân Châu lặn lội đường xa đặc biệt đến đây, chỉ vì muốn được chiêm ngưỡng phong thái của Hằng Chi công tử. Diệp Hằng Chi, cái tên này y từng nghe rồi, là công tử của Diệp tướng, vô cùng thanh cao, ngay cả khoa khảo cũng không tham gia. Y bật cười, người Diệp gia mà, đương nhiên lãnh ngạo thanh cao hơn người thường rồi. Lần thi hội này không phải làm thơ, mà dùng hội họa hoặc một chữ nào đó để ra đề, ẩn sĩ Giang Nam Cù lão mang đến một bức họa, là một bức vẽ với thủ pháp tả thực bậc nhất, băng tuyết tan trên quan đạo, xe ngựa đi qua để lại trên nền tuyết hai đường bánh xe thật dài, mà dưới trục xe là một mầm cỏ non vừa nhú. Chỉ một bức họa giản đơn như vậy, lại khiến cho rất nhiều tài tử nếm trải mùi vị thất bại, Cù lão cứ lắc đầu rồi lại lắc đầu, gương mặt càng lúc càng bất mãn. Đang lúc Tống Ly chán sắp chết rồi, bỗng nghe được một thanh âm rất thanh nhã từ trên đài truyền xuống “Vãn sinh Diệp Hằng Chi, xin phép thử một lần.” Người đông như vậy vốn không thể nghe thấy mới đúng, nhưng trong khoảnh khắc khi người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều tự giác lặng thinh, cứ như đồng lòng cùng nín thở vậy, thế nên Tống Ly nghe rất rõ ràng, thậm chí y còn nghe được trong câu nói ấy xen lẫn chút gì như biếng nhác Hứng thú vừa cạn đáy trong lòng Tống Ly lập tức hồi sinh. Người trên đài nhìn bức vẽ xong, trầm ngâm thả chậm vài bước, sau đó đi tới cạnh bàn, nhấc lên ngòi bút. Thị vệ bên người y kinh ngạc thốt lên “Chỉ bảy bước, không ngờ đã giải xong.” Tống Ly hứng thú hỏi “Viết những gì?” Mỗi khi Diệp Hằng Chi viết xong một câu sẽ có người dùng bút lông sói cao bảy thước viết lại trên một tờ giấy Tuyên rất lớn, sau đó treo lên cao để người phía sau cũng có thể nhìn. Thị vệ đọc lại từng câu cho y nghe, nghe xong Tống Ly chỉ bật cười. Cái gì mà “Xuân Phú”, nhìn như đang ca ngợi ý xuân dạt dào, ca ngợi thịnh thế an khang, thật chất đang ngầm mỉa mai Hoàn Nguyên đế bạo ngược lãnh huyết, tàn hại thủ túc, quả nhiên không hổ là người nhà họ Diệp, ngông cuồng từ trong cốt tủy, chẳng ai có thể lay động được. Chỉ tiếc người như vậy thường hay đoản mệnh. Y nhón chân muốn nhìn thử cái vị gọi là Hằng Chi công tử ấy, y có hơi tò mò, không biết vị trích tiên trong lời đồn đãi sẽ có dáng vẻ gì, nhưng quá nhiều người, cuối cùng chỉ đành bỏ qua, “Náo nhiệt xem đủ rồi, hồi cung thôi.” Cũng ngay lúc đó, Tống Ly không hề biết rằng, mình đứng giữa đám người đông đúc, dung mạo tuyệt thế, gò má trắng nõn ửng hồng, mồ hôi nhợt nhạt thấm ướt mấy sợi tóc mai, người như ngọc cốt, vô cùng nổi bật, cũng vì vậy vô tình rơi vào trong hai ánh nhìn. Một là Mạc Hoài Hiên lạnh nhạt bàng quan, còn một, chính là đối tượng mà mới rồi y cố nhón chân muốn nhìn dung mạo. Tống Ly tưởng rằng chuyện khi đó đã chấm dứt. Nếu có kẻ dám làm thơ bóng gió gièm pha hoàng đế, chắc chắn sẽ bị xét nhà, tru di cửu tộc, nhưng người kia lại là trưởng tử của nhà họ Diệp, giữa lúc triều cục bất ổn, làm gì có đế vương nào dám tùy tiện động tới người của Diệp gia, giận quá thì cũng chỉ răn dạy trừng phạt nho nhỏ là xong chuyện. Có điều, y đã đánh giá thấp Cố Sâm, tính khí người nọ lại là dạng không thèm cố kỵ bất cứ điều gì. Hắn chán ghét bầu không khí trọng văn khinh võ trong triều, từ lâu đã muốn chỉnh đốn lại, bắt được một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên mang Diệp Hằng Chi ra khai đao ngay lập tức. Hội thi văn đã qua nửa tháng, Cố Sâm trước tiên giám thưởng chiêu bài, đem bút tích thật trong hội thi văn thu về tay, mà đầu sỏ gây tội, hiển nhiên đang quỳ trong đại điện. Lúc này Tống Ly mới thật sự gặp được Hằng Chi công tử tài danh trác thế. So với lời đồn còn tuấn mỹ hơn, cũng lạnh lùng hơn, nhất là ánh mắt khi vừa thấy y xuất hiện, hàn ý thật khiếp người. Tống Ly thầm thấy buồn cười, y cũng biết thanh danh mình rất tệ, người người đều mắng chửi y, nhưng mà một người không quen không biết lại dùng thái độ chán ghét như vậy nhìn mình, trong lòng nói sao cũng nhói lên chút buồn rầu vô cớ. Cố Sâm thình lình hỏi y “A Ly cảm thấy bài thơ này thế nào?” Y nhìn xuống nam tử quỳ giữa điện, lòng đáp, thơ này thế nào trong lòng ngài không phải rõ ràng rồi sao? Ngài muốn nổi cáu thì cứ cáu đi, đừng tới tìm ta. Bèn thuận miệng đáp “Chữ thật đẹp.” “Đẹp như thế nào?” Tống Ly đáp “Giống như tơ liễu giữa tháng ba, hữu hình hữu thần, căn cốt không biết dùng từ gì để diễn tả cho trọn vẹn, người khác muốn bắt chước cũng không thể nào mô phỏng được, rất thú vị.” Cố Sâm nghe y nói vậy, ý cười càng sâu, phụ họa một câu “Xác thật có vài phần thú vị.” Sau đó lệnh người thu lại bài thơ, việc này đến đây mới xem như chấm dứt. Y giả vờ hồ đồ cứu Diệp Trọng Huy một lần. Đổi lại người ta dường như chẳng mấy cảm kích, sau này gặp lại, vẫn cứ dùng mắt lạnh nhìn y. Y cũng không dám trông mong đối phương tri ân đồ báo, gian nịnh và thanh lưu xưa nay vốn dĩ đã là đường khác biệt, nếu đối phương ôm lòng cảm kích với y, người lúng túng ngược lại sẽ là Tống Ly. Mà hôm nay, người đó mang danh phận là ca ca y, cảm tình mười mấy năm trời không thể nói không sâu không nặng. Diệp Trọng Cẩm nằm nhoài bên song cửa sổ, tâm trí mơ màng, y không e ngại lời đồn thổi bên ngoài, cũng đã quen bị người ta mắng chửi là phường gian nịnh, ánh mắt người khác nhìn y thế nào y căn bản chẳng thèm để ý. Nhưng mà, y không hy vọng ca ca cũng chán ghét mình. =========== Hết chương 83. Văn ánĐời trước, Tống Ly là một nịnh thần, may nhờ trời cho dung mạo hơn người, không chỉ địa vị cao ngất ngưỡng, còn một mình độc chiếm đế tâm. Người đương thời mắng y là kẻ “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa mục nát”, Tống Ly chỉ cười tủm tỉm đáp rằng tốt xấu gì ta cũng có vẻ ngoài kim ngọc, mà cái này thì không phải lỗi của ngờ Tống Ly cứ ngỡ mình đã chết rồi, không hiểu sao mở mắt lại thấy mình quay ngược trở về hai mươi năm trước, đã vậy còn trở thành đứa con sinh non chết yểu của đương triều thừa tướng. Gia tộc nhà họ Diệp người người ngay thẳng thanh lưu, một kẻ quen thói gian nịnh như Tống Ly sống trong cảnh ấy thật sự là một lời khó mà nói hết…Tóm tắt Một tên nịnh thần đúng tiêu chuẩn của xã hội bỗng nhặt được kỳ ngộ trùng sinh, trở thành một bé đáng yêu mỗi ngày bán manh để kiếm sống.... We will keep fighting for all libraries - stand with us! Internet Archive logo A line drawing of the Internet Archive headquarters building façade. Upload icon An illustration of a horizontal line over an up pointing arrow. Upload User icon An illustration of a person's head and chest. Sign up Log in Internet Archive Audio Live Music Archive Librivox Free Audio Featured All Audio This Just In Grateful Dead Netlabels Old Time Radio 78 RPMs and Cylinder Recordings Top Audio Books & Poetry Computers, Technology and Science Music, Arts & Culture News & Public Affairs Spirituality & Religion Podcasts Radio News Archive Images Metropolitan Museum Cleveland Museum of Art Featured All Images This Just In Flickr Commons Occupy Wall Street Flickr Cover Art USGS Maps Top NASA Images Solar System Collection Ames Research Center Software Internet Arcade Console Living Room Featured All Software This Just In Old School Emulation MS-DOS Games Historical Software Classic PC Games Software Library Top Kodi Archive and Support File Vintage Software APK MS-DOS CD-ROM Software CD-ROM Software Library Software Sites Tucows Software Library Shareware CD-ROMs Software Capsules Compilation CD-ROM Images ZX Spectrum DOOM Level CD Books Books to Borrow Open Library Featured All Books All Texts This Just In Smithsonian Libraries FEDLINK US Genealogy Lincoln Collection Top American Libraries Canadian Libraries Universal Library Project Gutenberg Children's Library Biodiversity Heritage Library Books by Language Additional Collections Video TV News Understanding 9/11 Featured All Video This Just In Prelinger Archives Democracy Now! Occupy Wall Street TV NSA Clip Library Top Animation & Cartoons Arts & Music Computers & Technology Cultural & Academic Films Ephemeral Films Movies News & Public Affairs Spirituality & Religion Sports Videos Television Videogame Videos Vlogs Youth Media Search the history of over 808 billion web pages on the Internet. Search the Wayback Machine Search icon An illustration of a magnifying glass. Mobile Apps Wayback Machine iOS Wayback Machine Android Browser Extensions Chrome Firefox Safari Edge Archive-It Subscription Explore the Collections Learn More Build Collections Save Page Now Capture a web page as it appears now for use as a trusted citation in the future. Please enter a valid web address AboutBlogProjectsHelpDonateContactJobsVolunteerPeople About Blog Projects Help Donate Donate icon An illustration of a heart shape Contact Jobs Volunteer People Audio Item Preview Flag this item for Graphic Violence Explicit Sexual Content Hate Speech Misinformation/Disinformation Marketing/Phishing/Advertising Misleading/Inaccurate/Missing Metadata audio Kim Ngọc Kỳ Ngoại by GTA Publication date 2022-07-04 031328 Topics Love Story Audio Digitizing sponsor info Language vi Addeddate 2022-07-03 201344 Descriptions Enjoy Story Audio Collection 25825 from GTA, converted by Google Translate API. Identifier gtaaudio_25825 plus-circle Add Review comment Reviews There are no reviews yet. Be the first one to write a review. 39 Views DOWNLOAD OPTIONS download 1 file TORRENT download download 1 file VBR M3U download download 39 files VBR MP3 Uplevel BACK ban-trai-ky-la- download bi-mat-cua-co-vo-tong-gia download chang-re-bac download chang-re-phe download choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot- download chon download chong-yeu-kho-chie download con-duong-ba- download con-duong-de-v download cuoc-song-dan-da-cua-man-man- download cuu-chau-hai-thuong-muc-v download dau-la-dai-luc-sakura-xuy download doc-tinh-cam-do-chi download giuong-anh-chia-em-mot download hom-nay-vo-chong-cau-ba-bo-nh download lac-mat-co-dau-xung-hi-8 download lac-mat-co-dau-xung-hi-84 download lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-x download loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc_quy download ma-ngan_doi-quan download mong- download nguoi-chong-vo-dung-cua- download 1, nguoi-dau-yeu-31 download nguoi-noi-nghiep-chan-chinh-2 download nhan-sinh download quy-vuong-thich-sung-tieu-doc-phi-nghich- download t download tan-an-quy-su-551663_quye download thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tin download to-muon-lam-ban-tot download toi-se-la-ac-quy-b download tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuon download trach-thien-ky-935795_qu download download vua-dien-xuat-trong-gioi- download vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh-vuong-phi-kieu-ngao-duong-nen-ph download xin-hay-ben-anh download xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh- download xuyen-thu-ong-day-tan-do-phan-dien- download download 43 Files download 43 Original SHOW ALL IN COLLECTIONS Góc Truyện Audio Non-English Audio Uploaded by gta2021 on July 3, 2022 SIMILAR ITEMS based on metadata Terms of Service last updated 12/31/2014 19,947 lượt thích / 208,010 lượt đọc Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里Biên tập Ginny Phan ánĐời trước, Tống Ly là một nịnh thần, may nhờ trời cho dung mạo hơn người, không chỉ địa vị cao ngất ngưỡng, còn một mình độc chiếm đế tâm. Người đương thời mắng y là kẻ "Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa mục nát", Tống Ly chỉ cười tủm tỉm mà rằng tốt xấu gì ta cũng có vẻ ngoài kim ngọc, mà cái này thì không phải lỗi của đâu Tống Ly cứ ngỡ mình đã chết rồi, không hiểu sao mở mắt lại thấy mình quay ngược trở về hai mươi năm trước, đã vậy còn trở thành đứa con sinh non chết yểu của thừa tướng đương triều. Gia tộc nhà họ Diệp người người ngay thẳng thanh lưu, một kẻ quen thói gian nịnh như Tống Ly sống trong cảnh ấy thật sự là một lời khó mà nói hết...Tóm tắt Một tên nịnh thần đúng tiêu chuẩn của xã hội bỗng nhặt được kỳ ngộ trùng sinh, trở thành một bé đáng yêu mỗi ngày bán manh để kiếm chậm nhiệt dưỡng dung Cung đình hầu tước xuyên việt thời không, trùng sinh sảng vật Cố Sâm, Diệp Trọng Cẩm Tống Ly.====//====Bộ này cũng không phải kiểu mình thích tới nỗi không làm thì không được, chẳng là thấy mấy bé con cưng quá, nội dung cũng thoải mái nên mò mẫm cho dung truyện như một quyển nhật ký kể lại cuộc sống hằng ngày của tiểu thiếu gia phủ thừa tướng, bạn nào cần chiều sâu hay kịch tính có lẽ không đáp ứng được, phù hợp với những ai thích mấy bạn nhỏ manh manh moe moe, đọc để giải trí, xin đừng đặt nặng mọi thứ quá. Danh sách Chương Chương 1 Cửu Thiên Tuế. Chương 2 Diệp Trọng Cẩm. Chương 3 Nhặt Về. Chương 4 Ta Xoa Cho Ngươi. Chương 5 Hung Dữ. Chương 6 Ăn Hay Không? Chương 7 Âm Soa Dương Thác. Chương 8 Bạn Chơi Cùng. Chương 9 Tham Ăn Hỏng Việc. Chương 10 Chuyện Xưa. Chương 11 Vào Thu. Chương 12 Trốn Không Thoát. Chương 13 Luyến Tiếc. Chương 14 Cung Yến [1]. Chương 15 Cung Yến [2]. Chương 16 A Cẩm Không Có Uống Trộm. Chương 17 Hương Vị. Chương 18 Lòng Của Đế Vương. Chương 19 Tình Phụ Tử. Chương 20 Quá Độ. Chương 21 Bạch Lộc Vi Sính. Chương 22 Lễ. Chương 23 Cuối Năm. Chương 24 Vị Thuốc Duy Nhất. Chương 25 Dạy Hư. Chương 26 Bắt Cóc. Chương 27 Ngủ Lại. Chương 28 Đông Cung. Chương 29 Tâm Cơ. Chương 30 Mừng Năm Mới. Chương 31 Ngọn Nguồn. Chương 32 Thăm Nhà Ngoại. Chương 33 Bất Kể Thế Nào Chương 34 Khóc. Chương 35 Ngọc Bội Bàn Long. Chương 36 An Thành Quận Chúa. Chương 37 Đối Đáp. Chương 38 Yến Hội Nguyên Tiêu. Chương 39 Ba Năm Sau. Chương 40 Họ Hàng Xa. Chương 41 Liên Hoa Trì. Chương 42 Thăm Dò. Chương 43 Hôn Sự Chương 44 Chân Tâm Khó Cầu. Chương 45 Quà Sinh Thần. Chương 46 Bạch Hổ Chương 47 Huynh Đệ. Chương 48 Nhân Quả. Chương 49 Quân Thần. Chương 50 Tất Cả Là Tại Ca Ca. Chương 51 Tai Họa Di Ngàn Năm. Chương 52 Gặp Lại An Linh Vi. Chương 53 Gọi Là Một Con Mèo Lớn Ngu Ngốc. Chương 54 Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng. Chương 55 Thượng Quan Thị. Chương 56 Sợ Phật. Chương 57 Trấn An. Chương 58 Báu Vật. Chương 59 Chỉ Càng Uổng Công. Chương 60 Không Giận. Chương 61 Không Vừa Mắt. Chương 62 Dư Nghiệt Tiền Triều. Chương 63 Không Thể Nhắc. Chương 64 Chuyện Xấu. Chương 65 Cố Tuyết Di. Chương 66 Giao Thời. Chương 67 Tứ Hôn. Chương 68 Khi Kết Thúc Cũng Là Lúc Bắt Đầu. Chương 69 Ba Năm Rồi Lại Bốn Năm. Chương 70 Kim Ngọc Kỳ Ngoại. Chương 71 Vi Phụ, Vi Quân. Chương 72 Di Chiếu Thật Giả. Chương 73 Trở Về. Chương 74 Đoạt Vị, Lên Ngôi. Chương 75 Cùng Ai Qua Sông. Chương 76 Dỗi. Chương 77 Năm Ấy. Chương 78 An Khải Minh. Chương 79 Đế Lệnh, Thánh Chỉ. Chương 80 Không Muốn Trưởng Thành. Chương 81 Mặt Người - Dạ Thú. Chương 82 Nhân Lúc Người Gặp Nạn. Chương 83 Lần Đầu Gặp Gỡ. Chương 84 Tiền Căn - Hậu Quả. Chương 85 Chấp Nhất. Chương 86 Đề Thân Cầu Hôn. Chương 87 Đồng Ý. Chương 88 Quanh Co. Chương 89 Dư Chiêu. Chương 90 Một Lần Tái Sinh. Chương 91 Gây Rối. Chương 92 Thưởng Hoa Yến [Thượng]. Chương 93 Thưởng Hoa Yến [Trung]. Chương 94 Tửu Bất Túy Nhân Nhân Tự Túy. Chương 95 Khó Lường. Chương 96 Ý Trời Khó Trái. Chương 97 Vết Thương Cũ. Chương 98 Lật Xe. [1] Chương 99 Trao Đổi. Chương 100 Thiên Tứ Lương Duyên. Chương 101 Sinh Thần [Thượng]. Chương 102 Sinh Thần [Trung]. Chương 103 Sinh Thần [Hạ]. Chương 104 Hoa Khôi. Chương 105 Đế Tinh. Chương 106 Thương Thân. Chương 107 Địch Ý. Chương 108 Người Còn Lại. Chương 109 Sinh Non. Chương 110 Xuất Thế, Hạ Tuyết. Chương 111 Phong Vũ Kéo Đến. Chương 112 Đâm Chồi. Chương 113 Kim Ngọc Kỳ Ngoại, Bại Tự Kỳ Trung. Chương 114 Mẹ Chồng - Con Dâu. Chương 115 Kéo Tơ Bóc Kén. Chương 116 Ngây Thơ. Chương 117 Vuột Mất. Chương 118 Đứt Tay. Chương 119 Trù Tính. Chương 120 Noãn Xuân. Chương 121 Thân Thế. Chương 122 Quá Độ. Chương 123 Giá Trang. Chương 124 Xóa Tên Trên Gia Phả. Chương 125 Giả Là Thật Mà Thật Cũng Là Giả. Chương 126 Thành Thân. Chương 127 Kỳ Hạn Ba Ngày. Chương 128 Tiến Thối Lưỡng Nan. Chương 129 Kết Thúc. Chương 130 Chương Kết. Chương 131 PN1 - Tìm Long Mạch. Chương 132 PN2 - Tân thể bạn thích? [ Chuyển Ver ] Lớp Học Kinh Dị HarunaSeiki 34 29 15 Truyện chuyển ver đã xin phép tác giả Alice tác giả gốc của bộ truyện mong ko mang đi bất kì đâu khi chưa có sự cho phép của tôi Haruna Seiki >Đúng như tên truyện thì câu truyện này nói về một lớp học 12-8 luôn bị khinh thường, nhưng 1 ngày xuất hiện 1 con ma, và con ma đó làm thay đổi cái lớp này. Từ 1 lớp luôn tự ti thành tự tin. Xấu hổ thành hãnh diện. Học dở thành học giỏi. Nhưng để có được điều đó, lớp 12-8 phải bán linh hồn cho nó để đạt được mục đích của mình. Dù gì thì các bạn đọc sẽ hiểu có nhiều tình tiết hơi ảo tưởng, vô lí, cũng có thể là hơi hư cấu, nhưng mà mình thêm vào để truyện thêm truyện Lớp Học Kinh Dị có mấy cảnh chết chóc, vì thuộc dạng truyện teen lẫn truyện ma nên các bạn lưu ý khi đọc nha.… Cover [JENSOO] Nữ Tương Quân Hòa Tiểu Phúc Thê __Asher_17 1,048 103 37 Tác phẩm Nữ Tương Quân Hòa Tiểu Phúc Thê 女将军和小福妻Tác giả Tửu Tiểu Hi 酒小熹Thể loại Cung đình hầu tước, trạch đấu, hôn luyến, điềm văn.… ĐN Captain Tsubasa Chào mọi người, mình là Yurie! -Yuu- Hineko_Yuu 79 6 5 Đây là câu chuyện viết về Yurie - học sinh năm hai của trường trung học Nankatsu, thuộc CLB truyền thông và có niềm đam mê với trái bóng tròn. Lưu ý ❗❗- Truyện có tính chất ship cặp TsuSan? nên ai không thích có thể bỏ qua. - Trong truyện sẽ có nhiều tình tiết siêu siêu vô lý- Và nhân vật có thể bị OOC❗Và mình sẵn sàng giải đáp thắc mắc của các bạn và nhận những ý kiến đóng góp để cải thiện ạ. Mong mọi người ủng hộ ạaaaTruyện được viết bởi Hineko_Yuu.… 𝑖𝑓 𝑖𝑡 𝑖𝑠 𝑦𝑜𝑢 - 𝑹𝒐𝒔𝒆́𝑲𝒐𝒐𝒌 MaiThanh526 4,570 434 21 Em phải chịu đau đớn vì anh bao lâu nữa đây?… Truyện tình của nàng và tôi Kalnol 10 6 3 Các câu truyện ngắn về tình yêu ngọt ngào của nàng và tôi, mỗi chương là mỗi câu chuyện khác nhau Tất cả đều là hư cấu và không có thật… 𝙏𝙖𝙚𝙜𝙮𝙪 Muốn làm chồng nhỏ Appa Kang HongNguyn584548 0 0 2 Choi Beomgyu muốn làm chồng nhỏ của appa Kang Taehyun!! ❗❌ nhân vật không thuộc quyền sở hữu của mình Thank 💓… [VSOO]HÔN NHÂN TÀN KHỐC [CHUYỂN VER] kjsktt 1,774 239 74 Hôn nhân tàn khốc_lanD1999Đêm nào cũng bị hành hạ đến chết đi sống lại, với Kim JiSoo có lẽ đã trở thành một luật định không thể chống đối. Dựa vào tường một chút, cô cố gắng giữ cho hơi thở bình ổn, tay xoa nhẹ lên bụng như trấn an hài tử TaeHyung, y rõ ràng đối xử với cô như thế, vì sao cô một chút không thể hận? Không những không hận, mà còn yêu, yêu sâu sắc, yêu đau đớn, yêu mất hết lí trí lẫn linh những khắc, cô thực sự muốn chất vấn bản thân mình "Kim JiSoo, mày rốt cuộc là cái loại gì? Mày được thay chị gái làm dâu Kim gia thì sao chứ? Ban ngày làm một con ở, ban đêm làm dụng cụ… 2407 [Bbangsaz] vyvuvi678 18 2 2 Mong mọi ng ủng hộ ạ…

kim ngọc kỳ ngoại