Giới Thiệu. Người công nhân 27 tuổi thời hiện đại gặp phải tai nạn xe hơi, xuyên không đến Thiên Dụ triều, linh hồn nhập vào cơ thể ăn mày tên Lạc Hiểu Thất và hồi sinh. Cô ấy vô tình gặp được hai vị mỹ nam đang âm mưu đi tìm tung tích của Thái tử tiền triều
Nhã Lan thấy hơi kỳ lạ. "Nghe nói chị cậu kết hôn, đến lấy may.". Cậu ta hờ hững nói, tùy ý ngồi bên cạnh cô. Nhã Lan kéo kéo chiếc áo, muốn trả lại nó cho Du Tư Phùng. "Đừng cởi, kẻo bị lạnh.". Hai tay Du Tư Phùng đặt trên vai cô, ngăn hành động trả áo của cô, Nhã Lan không miễn cưỡng nữa, khoác lại chiếc áo của anh.
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi Chương; Cài Đặt Hiển Thị; Chương Tiếp » Chương 798Tôi chỉ ngồi xem bà tìm đường chết thôi, tôi chẳng nói gì hết N hạc phu nhân mà đã nói năng chanh chua thì cũng chẳng thua kém ai. ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ
Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em , chương 2146 của tác giả Thập Nguyệt Sơ cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Yeutruyen.net - Đọc truyện chữ online. TẢI EBOOK Tổng Tài Tôi Hung Dữ AZW3. TẢI EBOOK Tổng Tài Tôi Hung Dữ PRC/MOBI. TẢI EBOOK Tổng Tài Tôi Hung Dữ EPUB. TẢI EBOOK Tổng Tài Tôi Hung Dữ PDF. Đăng nhập bằng. Vui lòng sử dụng Gmail để comment hoặc đăng nhập tài khoản. Không làm ebook cho tài khoản sử dụng email random.
Vay Nhanh Fast Money. “Đương nhiên là em lo rồi, người ta kén chọn chắc chắn sẽ không chọn anh đâu.” Trương Thanh An tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa. “Không thể nào, tôi sẽ khiến cô ta đêm nay phải lên giường cùng tôi!” Vu Thượng Văn nói vô cùng nắm chắc, ục à ục ịch đi về phía Nhã Lan. Nhã Lan chán nản uống một ngụm cam ép, cô ngồi buồn một mình trong góc. Sự ngang ngược của Lãnh Mạn Nguyên, sự theo đuổi không ngừng của Du Tư Phùng đều khiến cô cảm thấy phiền lòng. Bên kia, ánh mắt lộ liễu như muốn nuốt trọn cô, Nhã Lan có cảm giác như bị người khác say đắm ngắm nhìn khi cô không mặc quần áo vậy. Cô ngồi ở nơi tối tăm nhất nhưng vẫn không tránh khỏi những ánh mắt qua lại của người khác và những người đàn ông như hổ đói. Trong đây có rất nhiều người biết thân phận của cô, nhưng chỉ có thể thèm thuồng từ xa, không hề dám lại gần. Vu Thượng Văn mượn rượu làm càn, lại thêm việc không rõ thân phận của cô, không sợ chết đi về phía bên đó. Lãnh Mạn Nguyên vẫn bị đám người vây xung quanh thảo luận những truyện không đâu, chỉ nhìn những người xung quanh không ngừng gật đầu, Lãnh Mạn Nguyên nói vài câu đơn giản, lại có người đổi chủ đề mới, giống như cuộc họp báo nhỏ trang nghiêm vậy. Cũng may, mấy người đó không phải là phóng viên, nếu không cũng không biết sẽ gây ra truyện vớ vẩn gì. Lãnh Mạn Nguyên nhìn qua vài vòng nơi đây, thấy cô vẫn yên lặng ngồi tại một góc, liền yên tâm. Nhã Lan chỉ có thể nhìn thấy mọi người bao quanh anh như mặt trăng ôm mặt trời vậy, người tới càng ngày càng đông, dần dần không còn nhìn thấy hình bóng anh. “Người đẹp, xin… xin… ực… chào?” Người Vu Thượng Văn nồng nặc mùi rượu, đến trước mặt Nhã Lan, ánh mắt háo sắc không hề chớp. “Xin chào, giám đốc Vu.” Vừa nãy Trương Thanh An có giới thiệu qua, bọn họ cũng coi như là quen biết. “Quắc… Quắc Nhã Lan, tôi nhớ tên cô.” Ợ lên toàn mùi rượu, Vu Thượng Văn dường như đã uống rất nhiều, siêu vẹo trên sofa, thân thể Nhã Lan bị ép xuống một nửa. “Á, Cẩn thận chút!” Nhã Lan giật mình tưởng rằng ông ta chỉ uống say, liền tránh xa một chút, định đẩy ông ta đứng dậy. Vu Thượng Văn không những không đứng dậy, ngược lại kéo cánh tay nhỏ nhắn của Nhã Lan, đặt bên môi ngửi. “Ồ, đôi tay trắng quá, mềm mại quá.” Trong lúc đang ngửi, ánh mắt hắn đã dán lên bộ ngực của cô.“Mặc cỡ 38 sao?” “Ông… đồ lưu manh!” Nhã Lan kích động mặt đỏ ửng bởi câu hỏi của hắn, nhìn người qua lại nhưng không một ai đến giúp cô, cô có chút sợ hãi nhìn Lãnh Mạn Nguyên trong đám người kia. Người vây quanh anh thật sự rất đông, hai người họ không thể nhìn thấy nhau. Vu Thượng Văn là người có tiền có thế, lại là người ngang ngược không nói lý lẽ, những người đó sợ tiếng tăm của hắn muốn tự bảo vệ bản thân, nên chỉ đành cúi đầu mà đi. Trương Thanh An đứng ở một góc xa, trong tay cầm chiếc ly, hài lòng xem màn kịch này, vui vì Vu Thượng Văn tự tìm lấy cái chết, càng vui vì đã trả đũa được Nhã Lan. “Thanh An?” Ẩn Hạo và Nghê Tiên Như đi về phía Trương Thanh An, thấy cô cười đắc ý, lại gần “Cô đang xem gì thế, cười vui vẻ vậy.” Trương Thanh An thấy Nghệ Tiên Như bên cạnh còn có Ẩn Hạo, khuôn mặt biến sắc, vội vàng nói “Không có gì, không xem gì cả.” Từ sau lần Ẩn Hạo thừa nhận trước mặt mọi người về mối quan hệ với Nghê Tiên Như, thì hai người luôn như hình với bóng, hai người rốt cuộc có quan hệ đó hay không, người ngoài không hề biết, bọn họ cũng không để lộ nhiều ra bên ngoài. Ẩn Hạo chau mày, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn về một điểm nào đó, đương nhiên, anh ta đã nhìn thấy cảnh mà Trương Thanh An đang nhìn. “Lãnh Mạn Nguyên chăm sóc phụ nữ kiểu gì vậy, Nhã Lan đang bị người khác ức hiếp, không nhìn thấy sao?” Khuôn mặt anh ta có chút phẫn nộ, trong lúc Nghê Thân Nhi vẫn chưa kịp phản ứng, anh bước vài bước về phía Vu Thượng Văn. Anh ta túm cổ áo Vu Thượng Văn từ đằng sau, mạnh mẽ lôi ông ta lên. “Là ai vậy, không muốn sống sao?” Vu Thượng Văn tức giận quay đầu, là Ẩn Hạo. “Mau thả tôi xuống!”Người hắn treo trên không trung, chỉ có ngón chân là chạm đất, cảnh tượng xấu hổ như vậy khiến hắn biến sắc, không thế không đỏ mặt, giận dữ bừng bừng. “Một diễn viên không tên tuổi như cậu mà dám lo truyện bao đồng của tôi, không muốn sống nữa sao?” “Tôi thấy là ông không muốn sống nữa thì đúng hơn!”Ẩn Hạo đạp một phát, Vu Thượng Văn lăn đi khá xa. “Ối, có người đánh nhau!” Có người hét to, tất cả mọi ánh mắt đều dồn về hướng này. Ẩn Hạo nhanh chóng chạy đến trước mặt Nhã Lan, kéo cô vào lòng trong khi cô vẫn còn đang sợ hãi. Lãnh Mạn Nguyên cũng phát hiện có điều gì đó bất thường, rời khỏi đám người, nhìn thấy Nhã Lĩnh yên lặng nép trong lòng Ẩn Hạo. “Anh muốn làm gì!” Lãnh Mạn Nguyên tức giận nhìn về phía Ẩn Hạo, anh gần như đã phun ra lửa. “Tôi hỏi anh mới đúng! Anh như vậy là đang bảo vệ cô ấy sao?” Vu Thượng Văn rất lâu sau mới đứng dậy, đã có người nói cho hắn biết thân phận của Nhã Lan, hắn vô cùng kinh ngạc, không ngừng xin lỗi “Xin lỗi, tôi không biết đó là người phụ nữ của anh, xin lỗi, xin lỗi.” Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng đảo qua Vu Thượng Văn đang vô cùng sợ hãi, nét mặt giận dữ không hề giảm đi chút nào. “Giám đốc Vu, tôi nghĩ đầu tư của tôi có thể chấm dứt được rồi đấy.” Câu nói này đánh đúng điểm yếu của Vu Thượng Văn, ông ta như quả bóng bị hết hơi, sắc mặt bỗng chốc trắng bệnh. “Lãnh tổng tài, đừng làm như vậy, gia đình tôi lớn nhỏ, già trẻ đều phải sống, không có đầu tư của anh, tôi sẽ phá sản mất.” “Hừm!” Lãnh Mạn Nguyên không thèm để ý đến hắn, kéo Nhã Lan rời đi. “Đừng!”Lòng tốt của Nhã Lan trỗi dậy, kéo cánh tay Lãnh Mạn Nguyên, không hề động đậy. “Ông ta chỉ là nhất thời hồ đồ, đừng làm vậy.” “Cầu xin anh.” Vu Thượng Văn khóc sướt mướt, hoàn toàn không giống như vừa nãy, nước mắt nước mũi chảy dòng, ướt đẫm cả người. “Đây là do ông ta tự chuốc lấy!” Lãnh Mạn Nguyên nhìn cũng không thèm nhìn, kiên quyết kéo Nhã Lan rời đi. “Xin đừng!” Nhã Lan không đành lòng cứ vậy mà hủy hoại đi Vu Thượng Văn, hắn cũng không còn trẻ nữa, nếu mất hết thì lấy gì mà sống đây. “Lãnh Mạn Nguyên!” Ẩn Hạo cũng đứng dậy, rõ ràng anh cũng không tán thành cách làm của Lãnh Mạn Nguyên “Chọn mức trừng phạt tương ứng là được, tại sao cứ phải triệt đường sống của người ta!” “Đúng vậy!” Nhã Lan đột nhiên cảm thấy Lãnh Mạn Nguyên đáng sợ khác thường, cô buông tay anh ra, quay lại trước mặt Ẩn Hạo, tán thành lời nói của Ẩn Hạo. “Linh Nhi!” Lãnh Mạn Nguyên không hài lòng với hành động cuả Nhã Lan, anh thấp giọng quát, còn cô thì nắm chặt tay Ẩn Hạo. “Anh đúng là không có lương tâm, chỉ biết đến bản thân mình, anh với Thành Kiên Vỹ chẳng khác gì nhau?” Ẩn Hạo tức giận chỉ trích Lãnh Mạn Nguyên, Nghê Tiên Như đứng bên cạnh luôn không nói gì lại đỏ mặt khi nhắc đến ba từ “Thành Kiên Vỹ.” “Hai người đừng làm loạn nữa.” Cô ta khuyên giải họ. “Chúng ta đi!” Ẩn Hạo tức giận kéo tay Nhã Lan rời đi. “Anh dám!” Lãnh Mạn Nguyên nổi giận. Ẩn Hạo không nói gì, cứ thế kéo tay Nhã Lan rời đi. Lãnh Mạn Nguyên vẫn muốn đuổi theo, bất ngờ bị Nghê Tiên Như kéo lại. Cô lắc đầu nhìn anh với ý mọi truyện sẽ ổn “Không sao đâu, Nhã Lan bên cạnh Ẩn Hạo rất an toàn, lát nữa về nhà, từ từ rồi nói chuyện với Nhã Lan. Tôi cũng nghĩ không nên làm như vậy, nói thế nào nhỉ, chuyện cá nhân và chuyện làm ăn là hai truyện khác nhau mà.” Lời nói của Nghê Tiên Như khiến Lãnh Mạn Nguyên trầm tĩnh lại, anh không nói không rằng đi đến đại sảnh. Nhã Thanh và Lý Tiên Tiên với bộ mặt nghi ngờ, không biết rõ rốt cuộc bọn họ đã xảy ra truyện gì, Vu Thượng Văn bộ mặt kinh ngạc, vội vàng hét to. “Lãnh tổng tài, Lãnh tổng tài, vốn đầu tư của ngài…” Trương Thanh An thấy sự việc không có hồi kết, muốn âm thầm rời đi từ phía sau, nhưng lại bị Vu Thượng Văn nhìn thấy “Đồ tiện nhân nhà cô, tiêu tiền của tôi, ở nhà của tôi, còn muốn hãm hại tôi, rõ ràng biết cô ta là người phụ nữ của Lãnh tổng tài, vẫn còn xúi giục tôi theo đuổi, tôi đánh chết cô!” Trương Thanh An đã bị dọa đến hai chân mềm nhũn, vội vàng bắt taxi mà bỏ chạy. Nhã Lan buồn rầu trở về nhà, nghĩ lại truyện vừa xảy ra, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi với chị hai. Đáng nhẽ đến để chúc mừng chị, không ngờ, sau đó lại xảy ra chuyện thế này. Cô cầm lên chiếc điện thoại, muốn gọi điện xin lỗi chị hai, lại cảm thấy ngày tốt như vậy làm thế sẽ không hay, chỉ đành buồn bã đặt chiếc điện thoại xuống, quyết định vài ngày nữa mới nói sau. Lãnh Mạn Nguyên đáng chết! Trong lòng cô giận dữ chửi thầm. Vừa nãy Ẩn Hạo nói cô không nên quay về, lạnh nhạt với anh vài hôm rồi tính tiếp nhưng cô không làm như vậy, một mặt hi vọng có thể nói chuyện tử tế với anh, mặt khác cũng không muốn làm to chuyện này. Tâm trạng rối bời ngồi trong phòng khách, buồn rầu ngồi uống trà. Đồng hồ sắp chạm đến 12 giờ, vẫn không thấy bóng dáng Lãnh Mạn Nguyên đâu. Anh đi đâu rồi? Hay là anh tức giận nên không về nhà. Nếu là vậy, anh có thể đi đâu được? Nhã Lan nhớ lúc cô rời đi là Nghê Tiên Như kéo anh lại, bọn họ có khi nào ở cạnh nhau, ở bên nhau họ sẽ làm gì? Nghĩ ngợi lung tung, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. “Nguyên!” Nhã Lan nghe điện thoại liền gọi tên Lãnh Mạn Nguyên, khiến người bên đầu dây kia cười khì, giọng nói của mẹ vang lên. “Mẹ đã nói là hai đứa cãi nhau, cũng là chuyện gia đình, bố con vẫn không tin, bắt gọi điện bằng được hỏi thăm. Lãnh tổng tài vẫn chưa về à, anh ta chỉ là giận dỗi trong chốc lát, là vợ chồng ắt hẳn sẽ có mâu thuẫn. Mẹ thấy anh ta bảo vệ con, yêu con đến tận xương tủy rồi, đừng lo lắng nha. Sau khi anh ta trở về, xin lỗi anh ta cẩn thận, chuyện này con cũng có chỗ không đúng.” “Mẹ, sao lại là con không đúng.” Nhã Lan có chút không phục, rõ ràng là Lãnh Mạn Nguyên đã ép người quá đáng, sao lại đổ hết lỗi lên người cô. “Cậu ta luôn muốn tốt cho con, lại nói, trừng phạt một người phạm sai lầm cũng là điều nên làm.” Mẹ hoàn toàn không có lòng thương hại với người khác, Nhã Lan đột nhiên cảm thấy hai người không thể tiếp tục nói chuyện, cũng không muốn tranh luận thêm. Cô buồn rầu trả lời một tiếng “Vâng” rồi tắt điện thoại. Lúc đó kim giờ đã chỉ đến số mười hai, bên ngoài vọng lại tiếng nói của Lãnh Mạn Nguyên. “Không cần đâu, cô về đi.” “Về nhà nói chuyện tử tế nha?” Bên ngoài rõ ràng là giọng của Nghê Tiên Như, nhìn qua phòng khách, có thể thấy dưới ánh đèn đường Lãnh Mạn Nguyên đang hơi kéo cánh tay Nghê Tiên Như, không có ý quay lại. Không biết đã nghĩ gì, Nhã Lan vội vàng đứng dậy đi về phía cửa. “Quay lại đi, mau vào nhà đi.” Hai người cùng thấp giọng nói, ngữ điệu vô cùng quen thuộc, giống như đang nói với người yêu Lan thấy vậy rất không hài lòng, cô không thể kìm chế, nhẹ giọng nói. “Mau vào nhà đi, không còn sớm nữa, tôi về đây, Nhã Lan, tạm biệt.” Nghê Tiên Như khẽ cười, lên xe rời đi.
Nhã Lan coi như bị Lãnh Mạn Nguyên giam lỏng, ngoai việc chỉ biết còn ở lại trong phòng, còn đâu cô cũng không được đi. Vừa nhận được cuộc điện thoại từ mẹ, vốn dĩ Thiên Ôn muốn kêu góp vốn cho Quắc Thị, đột nhiên bị rút, vốn dĩ lễ ký hợp đồng được tổ chức ngày hôm nay cũng đã bị huỷ. Việc này đối với Quắc Thị mà nói, là một tổn thất rất lớn, bố cô không vui chút nào, dì và chị hai mượn thời cơ để ăn hiếp cô. Ài! Nhã Lan nhẹ nhàng thời dài một cái, trong phòng mùi thức ăn phảng phất, cô cảm thấy bí bách lạ thường. Bỏ qua một bàn đầy sơn hào hải vị, Nhã Lan tiến về phía chiếc cửa sổ, mở nó ra, hít một hơi thật sâu. Cốc, cốc, cốc, cách gõ cửa có nhịp điệu, tẩm quản Trương với hình dáng beo béo xuất hiện trước cửa. “Bà Lãnh, tôi đến dọn dẹp phòng.” Bà nhìn lên bàn ăn đồ ăn gần như còn nguyên vẹn, mặt bà xị ra, “ bà Lãnh, đồ ăn không hợp khẩu vi bà sao?” “Rất ngon.” Nhã Lan trả lời một cách ngăn gọn. “Ô.” Tẩm quản Trương không nói gì thêm. Bà vô cùng không hài lòng với công việc hiện tại. Ngày hôm qua trờ về, Lãnh Mạn Nguyên đã kêu bà phụ trách trông coi Nhã Lan, ngày ba bữa, bà đường vốn là tẩm quả nhà ọ Lãnh do chính tay Bà Lãnh chọn bà, thé mà giờ đây bà trở thành người đi chăm sóc một đứa nhà ở! Có điều lúc đó Lãnh Mạn Nguyên thật đáng sợ, anh ta chỉ tay vào chán bà cảnh cáo bà làm việc cho tốt, nếu không kể cả bà Lãnh có đến cũng không cưu được bà. Có lẽ nào Mạn Nguyên đã biêt được là bà được bà Lãnh phái đến để theo dõi tình hình của anh và Nhã Lan. Tạm thời phải nhẫn nhịn đã, nghĩ đến thù lao hậu hĩnh, cộng thêm thi thoảng bà Lãnh lại cầm đến những món đồ giá trị không tầm thường, Trương tẩm quản gần gật đầu, tiếp nhận nhiệm vụ này. Bà giả vờ như đang thu dọn đồ ăn trên bàn, nhưng thực chất là đang nhìn trộm Nhã Lan dang đứng ở phía cửa sổ. Người con gái này khi mới đến, đá bà một cái, nếu như một ngày nào đó cô ta thật sự được tổng giám đốc yêu chiều, thì lúc đó đúng là bà không còn đất dụng võ rồi. Trên khuôn mặt bà thoáng chút nguy hiểm, bà dẩy chiếc đố ăn ra ngoài, cũng không chào Nhã Lan một tiếng. “ Alo, bà Lãnh đó à, uk có biến mới, là như thế này…bà sẽ về sao? Ô, được, được cảm ơn bà.” Đẩy chiếc xe ra hành lang, Trương tẩm quản liên móc ở trong túi ra chiếc điện thoại, gọi ngay cho bà Lãnh đang du lịch ở bên Mỹ. Kết thúc cuôc điện thoại, những nếp nhăn trên khuôn mặt của bà dần dân được giãn ra, để lộ một nu cười đầy âm mưu. Nhã Lan đương nhiên là không biết đến gương mặt đang sợ đó của bà, và cô càng không biết đến ngoài kia, trên các con hẻm nhỏ, các tạp trí lá cải đang đươc bày bán đầy đường, trên nhưng trang tạp trí đó đầy là những hình của của Lãnh Mạn Nguyên, Thành Kiệt vũ và cô, với các tiêu đề khác nhau, nhưng nôi dung thì cùng viết về cuộc tình tay ba của ba người. Có một số phóng viên dỗi việc thậm trí còn mơ hẳn một chuyên đề, có ý chạy theo xu thế đến cùng. “Ngay lập tức gọi điện cho những tạp trí đó, kêu những phóng viên đó ngay lập tức gỡ bài xuống, nếu như ngày mai vẫn còn những tin đại loại như vậy thì bảo họ chờ mà đống cửa đi.” Từ văn phòng làm việc trên tâng chín mưới của tổng giám đốc văng vẳng tiếng quát tháo, Lãnh Mạn Nguyên chút cơn giận trong một phút chốc tất cả đồ vật trên bàn bị anh văng hết xuống đất, có mấy cuốn tạp trí bị ném vào góc xó, tên đó có in hình mặt của Nhã Lan. “Mẹ nhà nó chứ!” Một chân dẫn mạnh lên, khuôn mặt đó bị hăn lên một vết chiếc giầy da, Lãnh Mạn Nguyên phẫn nộ liền di đi di lại trên tấm hình đó, dường như muốn nghiền nát Nhã Lan thành cững mảnh vỡ. Uông Minh thiên với ánh mắt đáng tiếc, nhìn lên cuốn tạp trí bị Mạn Nguyên di đi di lại thành cục, tay đan vào nhau, cơ thể dựa vào, thoài mái ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn nguyên vẹn. Ngăn cản chuyện này cũng không có vẫn đề gì, nhưng nếu muốn dứt điểm chấm dứt thì cũng ta phải mở một cuộc họp báo, tốt nhất là có cả chị dâu đi cùng.,,” “Lại là buổi họp báo, tôi mời bọn họ đến là chỉ vì chuyện tầm phào này sao?” Đấm một cú lên chiếc ghế sô pha đã nằm sẵn trên đất, để lại cái lỗ. Anh sờ chiếc mũi của mình, Uông Minh Thiên vì bản thân vẫn còn lành lặn không bị tổn thất gì ma vẫn cảm thấy vui vẻ. “ Không mở họp báo cũng được, nhưng anh không sợ, lão phật gia lấy lí do bắt anh phải lấy Lý Doanh Doanh sao? Trong tay bà ấy hoàn toàn có quyền sinh sát anh.” “Shit!” một chân anh đá bay chiếc kệ để tạp trí, ngay lập tức phân thành bốn năm mảnh, anh dũng trượng nghĩa. “Trong lúc tình hình chưa được nắm chắc không nên đắc tội với mẹ anh, lại có thể giải quyết một cách hợp lý chuyện của anh, mở cuộc họp báo là biện pháp tốt nhất.” Khuôn mặt thư sinh hiện ra nét tự tin đối với bản thân, Uông Minh Thiên được giao cho xử lý chuyện này. “Vậy còn không mau đi chuẩn bị!” Lại là một chận giải quyết vụ bê bối. Tập đoàn Thiên Ôn khi loạn lên, Thành Kiên Vỹ cũng từ những tờ báo lá cải trên đường mà biết được chuyện này, anh ngoài việc hết sức bàng hoàng thì còn lo lắng hơn cho Nhã Lan. Hình ảnh ba người trên tạp trí, bên cạnh là vô số các mĩ nhân khác, những phóng viên rảnh việc—đếm số lượng các mĩ nhân trước đây đã từng có tin đồn không hay với Lãnh Mạn Nguyên làm chủ đề. Trong đó, có một tấm, là tấm hình chụp chung của Lãnh Mạn Nguyên và một mĩ nữ, phía dưới miêu tả thời gian, địa điểm, bối cảnh họ gặp nhau, thậm trí còn có hôn nhau, đi khách sạn. Ngày 24 tháng 8, không phải là ngày hôm qua sao? Đúng là đáng chết. Thành kiệt vũ tức đến nỗi xé vụn ra cuốn tạp trí đó. “Alo, Uyển Nhân à, dạo này cô có liên lạc với Nhã Lan không? Sao cơ, hôm nay cô goi điện nhưng tắt máy à? Được rồi, tạm biệt.” Thành Kiên Vỹ lo lắng vội vàng cúp máy rồi gọi thêm mấy lần cho Nhã Lan. Hết lần này đến lần khác nhắc nhở tắt máy làm cho anh cảm thấy nhưng như bị dơi xuống cùng cốc. Không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi chứ. Anh tưởng tượng ra cảnh toàn thân Nhã Lan mà máu tươi nằm dưới chân của Lãnh Mạn Nguyên, tim anh đau thắt lại như bị xe ra từng mảnh nhỏ. Không được, tôi phải đi xem cô ấy thế nào. “Không có mắt à? Đá loạn trên đường, đá hỏng có tiền đền không?” Thành Kiên Vỹ chỉ nghĩ đến Nhã Lan, không cẩn thận đá phải chiếc chậu hoa, một ông chủ đang sửa xe lớn tiếng mắng anh. Thành Kiên Vỹ cũng không xin lỗi, thản nhiên nhìn một cái với chiếc chậu hoa không hề sứt mẻ gì, tiếp tục dảo bước, ở phía sau người đàn ông đó vẫn đang tiếp tục la mắng. “Ông chủ à, người ta cũng chỉ là sờ một chút vào đồ của ông, có gì mà ông lại dữ như vậy.” một người quen chạy đến chêu ông. “Đấy là ông không biết thôi, châu hoa này là đưa đến nhà họ Lãnh, người ta trả tiền gấp đôi, có thể hỏng được sao?” Nhà họ Lãnh? Tiếng của ông đủ lớn để đến ngưởi đi xa như Thành Kiên Vỹ cũng nghe thấy được, anh bi hai chữ Lãnh gia thu hút. “Ông chủ, ông nói là nhà họ Lãnh nào?” Thành Kiên Vỹ chạy quay lại, liền hỏi dồn ông. “Nhà nào vào đây nữa, Lãnh gia nhà giàu nứt đố đỏ vách, anh lại không nghe nói sao, làm hỏng đồ nhà họ anh chỉ có…” “Ô, ô, tôi biết rồi” Thành Kiên Vỹ không để ý đến vị lão bản vẫn đang thao thao bất tuyệt nói, liển cất bước chạy đi xa. “Ông nhìn đi, tôi vừa mới nhắc tới anh ta đã bị doạ sợ chạy mất rồi.” Chủ tiệm quán chi tay về phía Thành Kiên Vỹ đắc ý mà nói. Thành Kiên Vỹ vẫn chưa đi xa, rẻ ở một khúc cua, anh từ một nơi khác chạy vòng lại. Chủ của tiệm vẫn đang từng chậu từng chậu chuyển lên xe, ông đang nghĩ, lam sao có thể lại gần hơn thùng xe của chiếc xe đây. “Bà nó à, cơm chín chưa, ăn cơm xong là phải lên đương luôn!” ông chủ tiệm chuyển chậu xong, đẩy một cái đóng sập cánh của chiếc xe lại. trong căn phong vọng ra tiếng người phụ nữ, ông cầm lấy chiếc khoá đi vào trong tiệm.
Thể loại Ngôn tình, HESố chương 236Vô số hiểu lầm xảy ra giữa hai người, khiến cô mệt mỏi, không thể nào chịu đựng được giới hạn của cô năm lần bảy lượt bị thử thách, cô đã không còn đủ hy vọng và kiên nhẫn về hắn nữa, cô quyết định buông tha sinh mệnh của mìnhNhưng tại sao???Sao khuôn mặt hắn lại tràn đầy lo lắng như vậy?Tại sao hắn lại trở nên điên cuồng như vậy?Cập nhật Review truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ của tác giả Duy Duy mới nhất tại khoá Đọc truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ full, chương 1, chương cuối. Tổng Tài Tôi Hung Dữ wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ review, Tổng Tài Tôi Hung Dữ Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Tổng Tài Tôi Hung Dữ
“Cứu bà chủ!” Một vị vệ sĩ hét to, bốn người lại cùng nhau xông lên, thế là một loạt tiếng súng lại vang lên, Nhã Lan sợ đến mức phác ngã xuống đất rồi ôm chặt xe đẩy của con. “Đi thôi, bọn họ không qua đây được đâu, trừ khi là không muốn sống nữa.” Thành Kiên Vỹ vô cùng chắc chắn. Vệ sĩ còn muốn xông lại nhưng Nhã Lan lại ngăn bọn họ. “Tránh ra!” Quét mắt nhìn qua thì thấy 10 người mặc đồ đen cầm súng xông đến đây, từ ánh mắt đắc ý của Thành Kiên Vỹ thì xem ra, những người này đều là cấp dưới của hắn ta. “Đi mau!” Cô biết, nếu vệ sĩ còn ở đây thêm nữa thì chắc chắn sẽ bị họ bắn chết. “Không...” Còn chưa nói xong thì đã có người nổ súng, một anh vệ sĩ trúng đạn ngã xuống. “Nghe không, đi nhanh, tôi sẽ không sao hết!” Nhã Lan vội tới phát khóc, các vệ sĩ liếc nhìn nhau rồi quyết định rời đi trước, thế nhưng, chưa đi được vài bước thì đều bị cấp dưới của Thành Kiên Vỹ bắn chết rồi. “Các người! Đồ độc ác!” Nhã Lan không thể nhìn tiếp được nữa, Du Tư Phùng đã kịp thời đỡ lấy cô. Thành Kiên Vỹ cũng nhìn thấy cái xe đẩy, và cả bé con bị tiếng súng làm tỉnh giấc trong đó. “Của em?” Hắn ta quay qua nhìn Nhã Lan, trong mắt tràn đầy sự chết chóc. “Không phải.” Nhã Lan đẩy chiếc xe cho Du Tư Phùng. “Đừng có làm hại đến người vô tội, để bọn họ đi đi.” Thành Kiên Vỹ gật đầu, nhưng Du Tư Phùng có vẻ không định đi. “Nhanh đi đi, vợ cậu không phải đang đợi dưới lầu hay sao? Đợi lát nữa thằng bé đói mất, có rảnh thì đến nhà họ Lãnh chơi.” Cô đẩy cậu ta, rồi nhân cơ hội nhéo vào tay cậu ta mà ám chỉ. Du Tư Phùng hiểu rõ mà gật đầu, sau đó liền đẩy chiếc đi. “Đi thôi, Lan Lan.” Thành Kiên Vỹ chẳng thèm để ý bốn cái xác đang nằm dưới đất, nụ cười lạnh lẽo vẫn cứ nở trên môi, đôi mắt đỏ ngầu như ma quỷ nhìn chằm chằm vào cô. Nhã Lan vẫn đắm chìm trong sợ hãi và bi thương, cô thật sự không tài nào tin nổi Thành Kiên Vỹ lại làm ra chuyện thế này, hắn ta trước đây không phải như thế. Nước mắt cô rơi xuống, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng ẩn nấp. Ẩn Hạo! Ẩn Hạo đến rồi! Nhã Lan vô cùng lo lắng, cũng vô cùng hối hận vì đã gọi anh đến. “Tôi đi theo anh!” Cô sợ lại xảy ra thêm chuyện gì, rồi lại hại cả Ẩn Hạo, thế nên nuốt hết những lời định nói vào lòng mà đồng ý đi với hắn ta. “Đi thôi.” Thành Kiên Vỹ đưa tay kéo cô vào lòng, vừa lòng gật đầu rồi chuẩn bị rời khỏi. “Vũ, không thể!” Uyển Nhân không biết từ đâu chạy đến mà sợ hãi kêu lên. Cô cũng nhìn thấy những cái xác dưới đất, trong ánh mắt lại hiện lên nỗi tuyệt vọng và sợ hãi. Rồi khi nhìn thấy Nhã Lan trong vòng tay hắn ta, cô liền chỉ vào Nhã Lan rồi nói “Đây là chuyện gì, anh không phải nói đến đón em đến sân bay rồi chúng ta cùng về nhà sao? Sao lại thành thế này!” Khuôn mặt cô nhanh chóng trở nên trắng bệch, rồi không thể tin được mà che miệng lại. “Trở về? Về đâu cơ?” Trong ánh mắt Thành Kiên Vỹ như hiện lên ánh lửa, quanh người tràn ngập sự xấu xa. “Lãnh Mạn Nguyên đã chặt đứt đường lui của tôi, còn hủy luôn cả cái ổ của tôi, tôi còn về được hay sao?” “Vũ, cầu xin anh, chúng ta trở về đi, đừng làm mấy cái chuyện liên quan đến xã hội đen này nữa, hãy làm ăn một cách hợp pháp, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu mà.” Uyển Nhân tựa như một đứa trẻ rơi xuống nước, cô mong ngóng được cứu vớt nhưng người duy nhất có thể cứu cô thì lại chỉ có người đàn ông lạnh lùng vô tình trước mặt này mà thôi. Thành Kiên Vỹ còn chả thèm nhìn cô lấy một lần, chỉ kéo tay Nhã Lan rời đi. “Vũ!” Uyển Nhân che trước mặt hắn ta, “Anh tỉnh táo một chút có được hay không, cô ấy đã kết hôn với Lãnh Mạn Nguyên rồi, còn có cả con nữa, không thể nào theo anh được đâu!” “Con?” Thành Kiên Vỹ hoài nghi mà nhìn sang Nhã Lan, như thể đang tìm tòi một đáp án nào đó. “Đúng vậy, Thành Kiên Vỹ, anh nên cùng Uyển Nhân sống cho thật tốt, cô ấy đã làm rất nhiều điều vì anh, thậm chí ngay cả đại học cũng không học xonng...” “Thế còn em?” Không đợi cô nói xong thì hắn ta đã ngắt lời, “Cô ta yêu anh, anh yêu em, có sai sao? Nếu mà như em nó thì anh đã làm cho em còn nhiều hơn thế, thế có phải em nên ở bên anh cả đời không!” Hắn ta mạnh mẽ mà kéo cô vào lòng, lần này hắn ta chẳng có chút nhẹ tay nào. “...” Nhã Lan hết nói nổi, những việc làm của Thành Kiên Vỹ hôm nay, ít nhiều gì đều có liên quan đến việc năm đó, cô còn có thể nói gì đây? “Vũ, cầu xin anh, xin đừng như thế nữa, mặc kệ trong lòng anh có ai, nhớ đến ai thì em đều có thể không quan tâm, chỉ cần anh bình an, thì em cũng đã thỏa mãn rồi, xin anh đừng gây thêm lỗi lầm nữa, em không thể trơ mắt nhìn anh bước vào con đường không lối về thế này...” Tiếng khóc thê lương của Uyên Nhã vang dội trong tòa lầu trung tâm thương mại, Nhã Lan cũng vô cùng khổ sở, bỗng từ xa có tiếng còi xe của cảnh sát vang lên. “Tôi còn có thể quay lại hay sao?” Thành Kiên Vỹ chỉ bốn cái xác dưới đất, “Người tôi giết đâu chỉ có 4, dù cho phán tử hình cả trăm lần cũng chẳng đủ.” Hắn ta nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Nhã Lan nghe lại sợ hãi cùng cực. Uyển Nhân vẫn chưa hết hy vọng. “Chúng ta tìm một nới mà không ai biết chúng ta rồi mai danh ẩn tích, có được không?” “Không được!” Hắn quát lên, đánh gãy lời nói của Uyển Nhân, “Mục đích tôi giết người là gì? Chính là để quay về giết Lãnh Mạn Nguyên, rồi đón người phụ nữ của tôi đi, ý nghĩ đó chưa bao giờ thay đổi cả!” “Vũ, anh sẽ hối hận đấy.” “Cút ra!” Thành Kiên Vỹ hiển nhiên là bị những lời của Uyển Nhân đả động, liền vội ra lệnh cô tránh ra. “Không.” Uyển Nhân hoàn toàn không có ý tránh ra, cô kiên định mà nói rằng, “Vũ, nếu anh thật sự muốn đưa cô ấy đi thì giết em đi.” “Cô tưởng tôi không dám sao!” Thành Kiên Vỹ chĩa súng thẳng vào ngực của Uyển Nhân, vẻ mặt của cô lập tức trắng bệch, cô mệt mỏi lắc đầu, rồi vẫn bướng bỉnh mà nhắm mắt lại. “Thành Kiên Vỹ, không được!” Nhã Lan muốn ngăn cản hắn ta, nhưng tiếc là bị giữ rất chặt. “Không cần thế nữa đâu, tôi sẽ đi cùng anh, thả Uyển Nhân ra đi.” Nhã Lan quyết định lùi bước. Thành Kiên Vỹ suy tư một lúc liền cất súng đi, sau đó đẩy Uyển Nhân ra đi về phía trước. “Vũ...” Uyển Nhân ngã xuống đất, gọi anh trong vô vọng. “Cô cứ về đi, về đâu cũng được.” Kiệt Thành Vũ hơi trầm ngâm rồi nói những lời này, cuối cũng cũng không quay đầu lại mà kéo Nhã Lan đi. “Thành Kiên Vỹ!” Ẩn Hạo vẫn là đi ra, anh ấy đứng sau một giá để đồ, rồi hét lên. Thế là tất cả khẩu súng đều lập tức ngắm chuẩn vào vị trí đó. “Hạo, anh đừng lại đây!” Nhã Lan sợ đến mướt mồ hôi lạnh, khuôn mặt lại trở nên trắng bệch lần nữa, tình hình lúc này vô cùng căng thẳng, cô suýt nữa là ngất đi. Cô cố gắng gắng gượng cơ thể, không ngừng nhắc bản thân phải giữ tỉnh táo. Ẩn Hạo lại không hề sợ cái tình cảnh này, anh cười lạnh, những lọn tóc xinh đẹp xõa trên đỉnh đầu, vô cùng cá tính. “Thành Kiên Vỹ, thả cô ấy ra!” Thành Kiên Vỹ lại như nghe chuyện cười mà điên cuồng cười to. Mãi một lúc mới dừng lại. “Ẩn Hạo, những lời tôi nói với anh, anh không nghe thấy sao?” “Nghe được.” Ẩn Hạo móc lỗ tai, rồi gật đầu. “Nhưng mà lời của tôi cũng mong anh đừng có quên, tôi không cho phép anh làm Nhã Lan tổn thương một chút nào cả.” “Tôi sẽ không làm thế, anh cứ yên tâm đi.” Hắn nhìn Nhã Lan, rồi lại quay sang Ẩn Hạo. “Tôi sẽ vô cùng yêu thương cô ấy.” “Anh nên tôn trọng ý nghĩ của cô ấy, anh làm thế này thì có khác gì Lãnh Mạn Nguyên năm đó đâu, thế thì anh còn hy vọng xa vời mà có được trái tim cô ấy hay sao!” “Không cần anh xía vào!” Thành Kiên Vỹ không thèm để ý đến Ẩn Hạo nữa, tiếp tục kéo Nhã Lan đi. “Thành Vũ Hạo!” Ẩn Hạo kêu lên đầy cảnh cáo, chẳng biết dùng tốc độ thế nào, mà nhanh đến độ Nhã Lan chưa kịp thấy gì. Một loạt tiếng súng vang lên, Nhã Lan sợ đến hét toáng lên. “Ẩn Hạo, đừng đến đây!” “Không sao!” Giọng nói của Ẩn Hạo không ngờ lại ngay sát bên, lúc Nhã Lan mở mắt ra nhìn thì thấy anh đã đến cạnh Thành Kiên Vỹ, trong tay còn cầm một khẩu súng, mà còn nhắm thẳng vào thái dương hắn ta. Tất cả tiếng súng đều dừng lại, không có ai dám tiếp tục tiến lên. “Anh bị thương rồi!” Nhã Lan nhìn thấy chỗ cánh tay anh có một cái lỗ không ngừng chảy máu, rất nhanh đã nhuộm đỏ cái áo sợ mi trắng của anh. “Không sao.” Anh ta còn không hề nhíu mày lấy một chút, chỉ tập trung chĩa súng vào Thành Kiên Vỹ, “Thả cô ấy ra, tôi nói rồi, không cho phép ai làm hại đến cô ấy cả.” “Anh...” Thành Kiên Vỹ vẫn cứ nắm chặt lấy cô, cả ba rơi vào trạng thái giằng co. Tiếng còi cảnh sát ngày càng rõ, xem ra cảnh sát đã đến rồi. “Ông chủ, làm sao đây? Cảnh sát đã bao vây chỗ này rồi!” Một tên cấp dưới của hắn ta chạy vội vào báo. Là Du Tư Phùng báo cảnh sát sao? Nhưng trong lòng Nhã Lan cũng không hề thả lỏng lắm, bởi cô không biết chuyện sẽ kết thúc thế nào, cô không nghĩ được liệu Thành Kiên Vỹ có bị bắt không, cô hoàn toàn không biết. “Vũ, đi thôi!” Giọng nói yếu ớt của Nhã Lan vang lên, cô không hề rời đi mà vẫn còn ở đây. Thành Kiên Vỹ vẫn không nói gì, hắn ta vẫn đang suy tư. Nhã Lan tinh tường đã nhìn thấy cảnh sát đang đi đến, trong đó lại kèm theo cả một người, là thím Liễu. “Anh thả Nhã Lan rồi nhanh đi đi.” Thành Kiên Vỹ vẫn kiên trì. Uyển Nhân vội vàng xông lại muốn kéo Thành Kiên Vỹ đi. “Đi thôi, Vũ, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, muộn nữa là không kịp mất.” “Cút ra!” Thành Kiên Vỹ vô cùng chán ghét mà đẩy cô ra thật xa. “Vũ, đi!” Uyển Nhân chẳng còn quan tâm được nhiều như vậy, giãy dụa đứng dậy rồi ké anh chạy ra đằng sau, “Em biết có chỗ có thể ra ngoài!” “Cút!” Thành Kiên Vỹ lại giãy ra, dễ dàng mà tránh khỏi tay Uyển Nhân, nhưng trong lúc lôi kéo thì tay nắm Nhã Lan đã bị buông lỏng, cô liền nhanh chóng đi đến bên cạnh Ẩn Hạo. “Vũ, anh chắn chắn phải đi!” Uyển Nhân lần thứ 3 đến kéo anh ấy, nắm chặt lấy góc áo anh, nhất quyết không buông. Chát chát, hai tiếng bạt tai vang lên, Uyển Nhân như rối gỗ đứt dây mà thờ thẩn ngã gục xuống, rồi sõng soài dưới đất. Dấu tay đỏ nhanh chóng hiện lên, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô cũng bị che dấu bởi sự sưng đỏ. “Đừng có xen vào chuyện của tôi, còn tiếp tục phá rồi thì cả cô tôi cũng giết.” Lúc hắn ta nói cũng chẳng thèm nhìn Uyển Nhân. “Đi nhanh.” Ẩn Hạo kéo tay Nhã Lan, tưởng nhân lúc trốn đi. “Đừng có mơ!” Thành Kiên Vỹ ngăn lại, nhưng Ẩn Hạo không thèm để ý lời anh ta, cảnh sát đã đến trên lầu, thế nên anh liền dẫn Nhã Lan chạy về hướng đấy. “Nổ súng, bắn chết hắn ta! Đừng làm Lan Lan bị thương!” Hắn ta mệnh lệnh, lập tức màn mưa đạn bay qua xung quanh họ, bởi lo cho an toàn của Nhã Lan mà cấp dưới của hắn ta không dám lại gần quá, thế nên cũng không thể như mong muốn mà bắn trúng Ẩn Hạo. Hai người rất nhanh trốn sau giá hàng, Nhã Lan vội bỏ tay anh ra rồi nói. “Ẩn Hạo, anh đi trước đi, anh ta đã muốn giết anh, anh sẽ rất nguy hiểm.” “Muốn đi thì cùng đi.” Anh vô cùng kiên quyết, rồi hơi vươn đầu nhìn thoáng qua tình hình bên ngoài, mấy viên đạn bắn đên, anh vội lui đầu, may mắn tránh thoát. “Anh ta sẽ không làm gì tôi đâu.” Cô có ý khuyên nhủ, rồi ló đầu nhìn Uyển Nhân, cô đã bị cấp dưới của Thành Kiên Vỹ nâng dậy rồi đưa ra phía sau rồi.
“Đây là một hôn lễ độc nhất vô nhị trên thế giới với quy mô hoành tráng chưa từng có. Một người đàn ông độc thân hoàng kim trong giới kinh doanh, vô cùng có tên tuổi, mặc dù mới nổi danh mấy năm gần đây nhưng đã thống trị toàn bộ kỳ tài trong thương giới – Lãnh Mạn Nguyên, ông trùm địa sản. Hôm nay là ngày đại hỷ của anh, quả thực là…”Trong căn phòng trang điểm rộng lớn, một chiếc ti vi màn hình phẳng chiếm cả nửa bức tường. Trên ti vi, các phóng viên đang hào hứng báo cáo về một sự việc có tiếng vang lớn trong xã hội thượng lưu, trong ống kính thỉnh thoảng lại thoáng hình ảnh một số tài liệu, trong số đó có hình ảnh một người đàn ông anh tuấn chính là chú rể của đám cưới ngày hôm nay – Lãnh Mạn ha, nói đúng hơn, anh chính là chồng tương lai của cô– Quắc Nhã mắt nhìn qua một lượt, ánh mắt của Nhã Lan dừng lại trước hình ảnh của Lãnh Mạn Nguyên, anh ngồi ở đó, giống như một nam thần, khuôn mặt anh tuấn không hề nở một nụ cười, dù chỉ là nhìn qua màn hình nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng thờ ơ toát ra từ anh, thêm vào đó là cái khí phách của kẻ một kẻ vương giả cũng được hiện lên rõ ra cũng nực cười, cô không hề biết nhiều về người chồng tương lai của mình, thậm chí cô còn chưa gặp mặt anh, tất cả những gì liên quan tới anh cô đều được biết thông qua ti vi hoặc tạp chí.“Đẹp trai quá!”“Lại còn trẻ như thế nữa chứ....”“Quan trọng nhất là có tiền, nghe nói anh ấy là người trẻ tuổi nhất trong danh sách những người giàu có nhất đấy....”“Có điều, anh ta nhiều scandal lắm, nghe nói, có rất nhiều các nữ minh tinh đều từng có quan hệ với anh ta, nhưng lạ thay anh ta lại chưa từng công khai thừa nhận rằng anh ta có bạn gái.”.......Cánh cửa khe khẽ được mở ra, những lời bàn luận vừa rồi của mấy cô nhân viên phục vụ dù là nhỏ thôi nhưng cũng đã lọt vào tai cô không sót chữ tiền, đẹp trai, có thế lực, chuyện tình cảm lằng nhằng....Những điều cô biết về anh chẳng qua chỉ cũng vậy mà như một giấc mơ, cô từng chỉ là một cô sinh viên đại học, bỗng chốc trở thành bà chủ của một tập đoàn nổi tiếng cả thế giới, chuyện tốt như vậy rơi trúng ai đi chẳng nữa chắc cũng đều vui mừng tới mức trong cơn mơ cười mừng rỡ mà tỉnh là, với Nhã Lan, cô không hề có tâm trạng vui mừng như váy cưới trắng tinh được khoác lên cơ thể mảnh mai của cô làm phô bày toàn bộ những nét đẹp trên cơ thể, làn da trắng như tuyết, mềm mại như nhung căng mọng và đầy gợi cảm. Trên mặt chỉ trang điểm nhẹ thôi nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến cho gương mặt đó làm rung động lòng người. Chỉ là, nét mặt có phần lạnh lùng thờ ơ đó quả thực không ăn nhập với bộ trang phục cô mặc hôm thế, lúc này, tâm trạng của cô không hề tốt chút nào, nếu không phải là bất đăc dĩ thì cô nhất định sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân môi đỏ mọng khẽ nhoẻn miệng cười –nụ cười tuyệt mỹ làm mê hoặc lòng người....Dù vậy, vẫn không che giấu nổi nỗi buồn và sự bất lực....“Ồ! Cô dâu đúng là đẹp quá!” Nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh giúp cô chỉnh lại váy cưới không kìm được trước vẻ đẹp của cô mà thốt lên. Đẹp như vậy chẳng trách lại có được tình yêu của tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị, chỉ cần dựa vào một nụ cười thôi cũng đủ để khiến cho trái tim người khác rộn mắt to tròn của Nhã Lan giống như viên đá đen tuyền sáng long lanh, cô thu lại ánh mắt, nhìn sang nữ nhân viên đang giúp mình chỉnh lại váy gái này cũng tầm tuổi như cô, nước da ngăm ngăm vàng, ngũ quan cũng được xem, là cân nhân viên đó cũng đang dùng ánh mắt ghen tỵ để nhòm ngó tất cả những gì có trên cơ thể cô, chắc là sẽ có những người phải thở dài cảm thấy vì thấy cô một bước lên mây và sẽ có không ít kẻ muốn tranh giành tiếp cận cô để làm thân với Lãnh Mạn có thể, cô thực sự....Thu ánh mắt về, cụp mi mắt xuống, ánh đèn chiếu lên đôi hàng mi tạo nên một đường con hoàn mỹ trên gương mặt. Cô chìm vào trong suy nghĩ của riêng bản thân cửa trắng của căn phòng trang điểm khẽ được mở ra, bóng dáng một người thanh niên trẻ với vóc dáng cao gầy xuất hiện ngoài cửa, anh bất an nhìn vào phía trong, do dự vài giây cuối cùng anh vẫn sải bước tiến vào.
tổng tài tôi hung dữ